Con thân mến, trong giáo lý của Đức Phật, sự phân biệt là nguồn gốc của khổ đau vì nó sinh ra từ sự chấp thủ và si mê của chúng sinh. Ta nên biết rằng mọi hiện tượng trong cuộc sống này đều vô thường, không thực sự tồn tại mà chỉ là sự hiểu biết sai lầm của tâm thức chúng ta.
Hãy ta ví dụ nhé, có một lần, có người hỏi Đức Phật về ấn tượng và cảm xúc khi nhìn thấy một đóa hoa đẹp. Phật giảng, khi mắt chúng ta nhìn thấy hoa, nó chỉ là một hình ảnh được cảm nhận bởi thần kinh và não bộ, không có “đẹp” hay “xấu” một cách tự nhiên. Mà chính tâm thức của chúng ta mới gán ghép cho hoa cái nhãn “đẹp” hay “xấu”. Đó là cách tâm thức hoạt động theo thói quen và si mê, không thấy được bản chất vô thường và không tự ngã của mọi hiện tượng. Khi chúng ta gắn bó với cái đẹp, chúng ta sợ mất mát, và kết quả là khổ đau sinh ra khi cái đẹp không còn hoặc khi chúng ta phải đối mặt với cái xấu.
Cách để giải thoát khỏi sự khổ đau bắt nguồn từ sự phân biệt này là thông qua việc thực hành những điều Phật dạy: tu tập Thiền định để tĩnh tâm, quán chiếu về sự vô thường, khổ đau và vô ngã của mọi hiện tượng; học cách nhìn nhận mọi sự vật không từ cái nhìn chủ quan của bản ngã mà từ sự thông tuệ của chân lý vô thường và bản ngã không thực sự tồn tại.
Khi con thực hành không chấp thủ và không phân biệt, con sẽ cảm nhận được sự tự do, sự an lạc giữa dòng đời xô bồ này. Đây là trí tuệ mà Đức Phật dạy để giúp chúng ta sống một cuộc đời với ít khổ đau hơn, và hướng về giải thoát và an lạc tối hậu.
Con hãy tiếp tục thực hành và ngẫm nghĩ sâu xa về những giáo lý này, để từng bước một bước qua những ràng buộc và si mê, tìm đến bờ bên kia của sự giải thoát và bình an, con nhé.
ChuaPhuocQuang.com