“Từ khi còn nhỏ, tôi luôn là một học sinh xuất sắc. Tuy nhiên, những vết thương từ lời lẽ đến hành động đã khiến tôi dần mất đi động lực.
Tôi ra đời trong một gia đình nông dân khá bảo thủ và hơi lạc hậu. Những gánh nặng về việc con trai phải tiếp tục dòng họ và vấn đề tài chính đã đè nặng lên vai bố mẹ tôi, từ đó họ vô tình gây ra cho tôi những vết thương sâu sắc. Trong khoảng thời gian năm năm khi tôi đang ở tuổi dậy thì, tôi đã phải đối mặt với tất cả mọi thứ một mình, người chị gái duy nhất của tôi đã đi xa, và ngay cả chú chó luôn ở bên tôi khi tôi buồn cũng đã rời đi. Từ một đứa trẻ luôn vui vẻ và hoạt bát, tôi trở nên ít nói hơn bao giờ hết. Đứng trước hoàn cảnh đó, tôi không đủ sức mạnh để cố gắng vượt qua mà đã chọn cách tự bảo vệ mình bằng cách tạo ra một “vỏ bọc” vô cảm.
Mặc dù thành tích học của tôi không quá xuất sắc nhưng tôi vẫn được tiếp tục học lên thành phố, tưởng chừng như có thể thoát khỏi những điều đó nhưng không. Những cuộc gọi điện thoại, những lần về thăm nhà luôn là nỗi ám ảnh của tôi. Và rồi, không kiểm soát được bản thân, tôi đã bỏ lỡ con đường học của mình. Bây giờ, ở tuổi mà bạn bè cùng trang lứa đã tốt nghiệp và đi làm, tôi vẫn còn mông lung với những kế hoạch xa xôi. Dù rơi vào trạng thái tiêu cực, buồn bã nhưng tôi luôn ý thức được không để mình rơi vào bất kỳ tệ nạn nào. Tôi cũng suy nghĩ và thông cảm với bố mẹ vì họ cũng có những khó khăn riêng. Gần đây tôi thấy tình trạng của mình ngày càng trầm trọng, trở nên uể oải, suy nghĩ nhiều về bản thân, cảm thấy mình không đủ giỏi, không có học vấn rồi tự ti. Nặng hơn là tôi rơi vào tình trạng mất ngủ kéo dài. Tôi nghĩ nếu không thể giải quyết điều này thì tương lai sẽ không còn nhận thức nữa, rơi vào những trường hợp xấu. Hiện tại không có ai để tôi có thể chia sẻ. Bố mẹ vốn dĩ là thế hệ khác, họ không thể hiểu được những tổn thương, áp lực đó và cũng cần nghỉ ngơi rồi; chị gái cũng có gia đình riêng.
Tôi một mình giữa thành phố, khóc suốt mấy tháng liền. Vì vậy tôi tìm đến mọi người nhằm chia sẻ nỗi lòng mình và xin lời chia sẻ. Tôi không đủ dũng cảm, sợ hãi khi đối mặt với thực tại. Liệu nỗ lực một mình tích góp tiền để tiếp tục đi học có quá muộn? Tôi có thể thoát khỏi những điều đó? Cảm ơn các bạn đã lắng nghe và mong nhận được lời khuyên.”
Trả Lời:
Con thân mến,
Trong hành trình đầy thử thách của kiếp người, nỗi đau và sự mất mát mà con trải qua đã để lại những vết thương trong tâm hồn. Cảm giác cô đơn và mất đi động lực là thử thách lớn trên con đường tìm kiếm hạnh phúc và ý nghĩa cuộc sống. Câu chuyện của con giống như một bức tranh đang chờ được tô điểm thêm màu sắc, với sự thấu hiểu và lòng trắc ẩn.
Ta muốn nhắc nhở con về câu chuyện cổ đức Phật từng kể, về một người thợ may. Ông ta giàu kinh nghiệm và khéo léo, nhưng một ngày, ông mất đi sự tự tin do những điều tiêu cực xung quanh mình. Thay vì nản lòng, ông quyết định ngồi xuống, hít thở sâu và nhìn lại những yếu tố đã giúp mình trở thành một nghệ nhân may mắn. Từ đó, ông tìm lại động lực và bắt đầu công việc mình yêu thích từ những điều cơ bản nhất.
Con đang ở tuổi với nhiều tiềm năng và khả năng để thay đổi cuộc sống của mình. Nỗ lực là chân lý không bao giờ cũ của giáo lý nhà Phật. Việc tiếp tục đi học không bao giờ là quá muộn, bằng cách nào đó, đó chính là một hành động thiền định, giúp con tìm ra hướng đi và khẳng định bản thân mình. Dù trong mùa xuân hay mùa đông của cuộc đời, việc học hỏi và phát triển luôn mở ra cánh cửa mới.
Mặt khác, để tâm hồn mình không rơi vào chán chường và u mê, con hãy học cách chấp nhận và tha thứ cho quá khứ, đồng thời nhìn về tương lai với một tâm hồn bình an. Ôm ấp nỗi đau không giúp con tiến bước, nhưng sự hiểu biết và nhẫn nhịn sẽ là ánh sáng dẫn dắt con.
Nếu con thấy mình không thể chia sẻ với người thân, hãy tìm kiếm sự hỗ trợ từ những người bạn đức, mặc dù họ không liên quan trực tiếp tới cuộc sống của con, họ có thể mang lại cho con những quan điểm mới mẻ và sức mạnh tinh thần. Trong Phật pháp, Kalyāṇa-mitta, người bạn đức, là một trong những yếu tố quan trọng nhất trên con đường hướng đến giác ngộ.
Con đừng lo sợ hay bối rối trước những thử thách của cuộc sống. Hãy nhớ rằng, mỗi bước chân vấp ngã là một bài học, và mỗi bài học là cơ hội để ta trở nên vững vàng và từ bi hơn. Ta tin rằng con có đủ khả năng và bản lĩnh để vượt qua mọi thử thách, tìm ra lớp vỏ bọc thực sự của mình và đạt được niềm vui, hạnh phúc trong cuộc sống.
Con hãy giữ vững niềm tin và tiếp tục bước đi, hãy để bản thân mình mở lòng đón nhận những điều tốt đẹp mà cuộc sống này mang lại. Ta kính nguyện cho con ánh sáng trí tuệ soi đường và năng lực tự thân để vượt qua khó khăn. May mắn sẽ mỉm cười với con, và tương lai sáng lạn chắc chắn sẽ đến với con, người con diệu kỳ. Bình an và tình thương sẽ mãi cùng con trên hành trình phi thường này.
ChuaPhuocQuang.com