Tôi, một người hay suy nghĩ sâu sắc và dễ cảm thấy tủi thân, luôn khao khát được nhận lại tình yêu và sự chia sẻ sau khi đã dành trọn tình cảm cho người khác.
Tôi 32 tuổi, còn người vợ của tôi 34 tuổi. Chúng tôi đã kết hôn sau ba tháng hẹn hò. Người vợ của tôi có phần hơi vô tâm, cô ấy chưa biết cách thể hiện tình cảm và quan tâm đến người khác. Cô ấy cũng không giỏi trong việc thể hiện tình cảm, điều mà cô ấy đã nhận ra và hứa sẽ cố gắng thay đổi. Là con út trong gia đình, vợ tôi có tính cách hơi ngang bướng, luôn tin rằng mình đúng và khó chịu khi phải làm những việc mà cô ấy không thích. Đôi khi, tôi cảm thấy như vợ tôi chỉ kết hôn vì tuổi tác chứ không phải vì tình yêu thật sự như những mối tình trước đó của cô ấy.
Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi sau khi kết hôn khá bình yên. Phương châm của tôi khi làm chồng là luôn nhường nhịn vợ, muốn vợ cảm thấy thoải mái nhất có thể. Vì vậy, tôi đã đảm nhận phần lớn công việc nhà như nấu ăn, rửa chén, giặt đồ… Nếu tôi bận, vợ tôi cũng sẽ giúp đỡ. Tôi luôn nhớ các dịp lễ và ngày kỷ niệm để mua hoa cho vợ, và tôi để vợ quản lý tất cả tiền của chúng tôi. Đối với tôi, việc sử dụng tiền mình kiếm được để lo cho gia đình là điều đúng đắn, và việc vợ lo cũng giống như việc tôi lo. Vợ tôi thích xem các bài đánh giá phim, nên tôi đã nhiều lần nhắc nhở cô ấy về việc cùng nhau làm việc nhà. Gần đây, vợ tôi đã cải thiện, cô ấy cũng chủ động làm mà không cần tôi nhắc nhở.
Tối qua, khi tôi đang bận làm việc, vợ tôi đi giặt đồ và nhắc nhở tôi về việc treo đồ đi làm về chỗ treo đồ sạch. Tôi đã trả lời rằng tôi đã biết nhưng tôi treo trong phòng tắm vì sợ chật và hôi (vì chúng tôi đang ở trọ). Vì vậy, vợ tôi đã giận dữ và nói rằng cô ấy không muốn nhắc nhở tôi nữa. Sau 30 phút, khi tôi đã hoàn thành công việc, tôi đã chủ động xin lỗi, dỗ dành và hứa rằng lần sau tôi sẽ nghe lời vợ. Tuy nhiên, cô ấy đã từ chối, không cho tôi lại gần và không muốn nói thêm về vấn đề đó. Tôi không muốn để chuyện nhỏ này ảnh hưởng đến tình cảm của chúng tôi, nên tôi đã cố gắng hòa giải. Nhưng vợ tôi đã quay lại và tát tôi. Thật sự, lúc đó tôi rất sốc, và đến giờ tôi vẫn còn cảm giác cái tát của vợ trên má mình.
Sau đó, vợ tôi đã đi ngủ, còn tôi vừa tiếp tục làm việc vừa cảm thấy tủi thân và khóc thầm. Tôi không muốn chỉ trích vợ, chỉ muốn nói rõ rằng mỗi khi vợ bỏ đồ lung tung, tôi đều dọn dẹp và nhắc nhở cô ấy một cách nhẹ nhàng. Mỗi khi tôi cảm thấy khó chịu vì vợ không giúp đỡ hoặc khi có xích mích nhỏ giữa chúng tôi (dù là lỗi của vợ hay của tôi), tôi luôn là người chủ động làm lành và tâm sự với vợ. Phương châm của tôi là, khi làm vợ chồng với nhau, nếu có chuyện gì khó chịu thì cứ nói thẳng, và nếu có chuyện gì sai nhỏ nhặt thì cả hai chúng ta cùng thay đổi. Tại sao vợ tôi lại không thể làm được điều đó? Tôi đang rất lo lắng rằng nếu một ngày nào đó tôi không còn cố gắng chỉ dẫn vợ cách yêu thương và quan tâm đến chồng nữa, thì tôi cũng sẽ mất hết tình cảm. Tôi rất mong nhận được lời khuyên từ mọi người vì bản thân tôi thật sự rất rối. Một phần tôi muốn im lặng để vợ tự nhận ra vấn đề, một phần tôi muốn nói với vợ một lần nữa để cô ấy hiểu rằng cô ấy đã làm tổn thương lòng tự trọng của tôi. Tôi không muốn không khí gia đình mãi nặng nề như thế này.”
Trả Lời:
Con thân mến,
Trong cuộc sống hôn nhân, có những khúc mắc và khó khăn là điều không tránh khỏi. Như Đức Phật đã từng dạy, mọi quan hệ đều cần sự hiểu biết và thông cảm lẫn nhau. Khi cảm xúc và mong đợi không được đáp ứng, nỗi tủi thân và không được tôn trọng có thể nảy sinh mạnh mẽ trong tâm hồn chúng ta.
Ta muốn kể cho con nghe một điển tích. Ngày xưa, có một nhà Sư tên là Sudhana, người luôn cố gắng giúp đỡ mọi người xung quanh mà không mong cầu đền đáp. Một ngày, người bạn đường tỏ bày lòng biết ơn vô hạn và hỏi nhà Sư rằng làm thế nào để đáp đền ơn nghĩa. Nhà Sư mỉm cười và nói, “Khi con cho đi mà không mong nhận lại, chính là lúc con đã nhận được rồi đó – nhận được sự thanh thản và giải thoát cho chính mình.”
Tình cảm và sự quan tâm không phải lúc nào cũng được thể hiện theo cách mà chúng ta mong đợi. Đôi khi, có thể công việc làm chồng nhường nhịn và lệ thuộc vào đối phương có thể tạo ra một sự mất cân bằng trong mối quan hệ. Vợ con có thể chưa nhận thức được hết giá trị của những việc làm hay sự quan tâm mà con đã dành cho cô ấy. Khi đó, sự giao tiếp và thể hiện cảm xúc một cách chân thành và rõ ràng là cần thiết, không phải chỉ để giải quyết ngay lập tức những bất hòa mà còn để xây dựng sự hiểu biết và tôn trọng lẫn nhau trong thời gian dài.
Quan trọng hơn cả, sự bạo lực, dù là lời nói hay hành động, không bao giờ là phương pháp giải quyết vấn đề trong Phật giáo hay bất kỳ mối quan hệ nào khác. Nếu vợ con đã có hành vi không thích hợp, con cần thể hiện rằng con đã bị tổn thương, nhưng cũng nên thực hiện theo một cách không trách móc hay gây tổn thương ngược lại. Một buổi nói chuyện bình tĩnh và sâu sắc, khi cả hai đã lắng lòng và sẵn lòng lắng nghe, có thể là bước đầu hữu ích. Con nên nhớ rằng sự kiên nhẫn và tự điều chỉnh là chìa khóa để giữ gìn hòa hợp.
Con cũng cần nhớ rằng, trong mọi mối quan hệ, bản thân mỗi người cũng cần được tôn trọng và trân trọng. Hãy chăm sóc tâm hồn mình, con nhé, vì chỉ khi con thực sự an lạc và yêu thương bản thân thì con mới có thể cho đi yêu thương và sự chăm sóc đích thực.
Ta hi vọng rằng con sẽ tìm thấy sự bình an và hòa giải trong mối quan hệ vợ chồng của mình. Con hãy tập trung vào sự phát triển cá nhân và mối quan hệ, như cây đa cần nước để lớn mạnh, mối quan hệ cần sự nuôi dưỡng từ tình thương và hiểu biết lẫn nhau.
ChuaPhuocQuang.com