Tôi không thể nói rằng tôi ghét họ, nhưng tôi không thể nói rằng tôi yêu thương bố và chị gái. Tôi không thể bỏ rơi họ, nhưng việc chăm sóc cho họ không mang lại cho tôi cảm giác thoải mái.
Tôi đã trưởng thành trong một gia đình nghèo khó. Từ khi còn nhỏ, tôi đã phải chứng kiến bố tôi dành thời gian cho việc chơi bài, bạc và đánh mẹ. Cuộc trò chuyện giữa bố mẹ tôi thường kết thúc bằng những lời lẽ thô tục và tiếng la hét. Mẹ tôi là một người phụ nữ truyền thống, thông minh, nhanh nhẹn và tốt bụng, luôn vì con cái. Mẹ tôi không chịu đựng bố tôi một cách mù quáng, mẹ vẫn cãi lại và chống đối bố tôi khi ông ta vượt quá giới hạn, nhưng cuối cùng chỉ dẫn đến những cuộc cãi vã và đánh nhau.
Khi tôi 10 tuổi, gia đình tôi di cư về phía Nam, và tính cách của bố tôi không thay đổi. Gia đình tôi nghèo khó, tôi không biết bao nhiêu lần tôi phải chạy trốn cùng mẹ để tránh bị bố đánh. Rồi cũng có không biết bao nhiêu lần mẹ tôi phải khóc giữa đêm vì bố tôi đi đánh bài, cầm cố xe và mượn nợ. Chúng tôi sống trong cảnh túng thiếu, thậm chí không có đủ tiền để gửi xe khi đi học. Bố tôi chưa bao giờ quan tâm đến việc học của con cái. Ông ta kiếm được một ít tiền từ việc buôn bán nhỏ, nhưng do tính cách hoang phí và đam mê đánh bài, ông ta không chỉ không có tiền dư mà còn mắc nợ. Bố tôi tự hào vì việc đánh bài là do ông ta tự kiếm tiền, dù có mượn nợ nhưng ông ta tự trả, chưa bao giờ nghĩ đến việc lo lắng cho vợ và con cái.
Bố tôi là một người ích kỷ, chỉ quan tâm đến những sở thích cá nhân của mình. Nếu những sở thích đó ảnh hưởng đến việc học và sức khỏe của con cái và vợ, ông ta cũng không quan tâm. Mẹ tôi rất đáng thương, tôi yêu mẹ tôi rất nhiều. Tôi đã khuyên mẹ tôi nên ly dị, nhưng mẹ tôi không chịu. Cách mẹ tôi yêu thương và dạy dỗ tôi cũng giống như cách mẹ tôi hy sinh, phải chịu đựng những khó khăn. Mẹ tôi nói rằng con phải cố gắng vì người này người kia, cảm xúc của con không quan trọng…
Tôi có một chị gái, bỏ học khi chưa hết cấp ba, không suy nghĩ sâu sắc như người khác, không giao tiếp với ai, làm công nhân nhưng cũng thường xuyên nghỉ việc. Chị tôi rất bướng bỉnh, không chịu nghe lời mẹ hoặc lời khuyên từ bất kỳ ai. Khi không hài lòng, chị tôi sẽ chửi rủa mọi thứ, không suy nghĩ gì cả. Điểm mạnh của chị tôi là tiết kiệm, không chơi bời. Mẹ tôi phải lo lắng cho chị tôi từ việc tìm việc, chỉ dẫn cách sống từng bước một, mua đất và xây nhà cho chị tôi. Đến giờ, chị tôi vẫn chưa biết cách giải quyết các tình huống mà chị tôi gặp phải. Tôi đã nói với mẹ tôi rằng nếu mẹ không để chị tôi tự lập, sau khi mẹ mất, tôi sẽ không thể thay thế mẹ làm như vậy. Mẹ tôi nói rằng mẹ đã thử để chị tôi đi học nghề nhưng chị tôi không đi, chỉ ở nhà không làm gì cả.
Về phần tôi, tôi may mắn đã học xong đại học và có một công việc ổn định. Tôi đã giúp mẹ trả nợ tiền đất và xây nhà cho chị tôi, và tôi đang tự trả góp miếng đất của mình. Tôi đã trải qua nhiều năm buồn bã vì không có sự yêu thương của một gia đình ấm áp. Mẹ tôi vì quá khổ nên không biết cách yêu thương bản thân, và cách mẹ yêu thương và dạy dỗ tôi cũng giống như vậy. Tôi nghĩ rằng tốt hơn hết là sống một mình cô độc hơn là phải chịu đựng như mẹ tôi. Tôi sợ rằng tôi sẽ lấy một người chồng giống như bố tôi, và trở thành một người vợ giống như mẹ tôi, và con tôi sẽ phải chịu đựng cả về mặt vật chất và tinh thần. Điều đó thực sự làm tôi ám ảnh. Ở nhà tôi, ngoài mẹ, tôi không nói chuyện với ai, tôi vẫn giữ trách nhiệm làm con với bố, làm em với chị tôi nhưng cách tôi làm việc đó rất hời hợt, có lẽ tôi chỉ nói vài câu hỏi thăm sau mỗi 3-6 tháng. Nếu bố hoặc chị tôi bị bệnh và cần khám bệnh gần nơi tôi sống, tôi vẫn sẽ đưa họ đi, nếu họ cần sự giúp đỡ gì mà tôi có thể giúp, tôi vẫn sẽ giúp, nhưng thái độ của tôi rất lạnh lùng, không có cảm xúc gì. Khi tôi đi làm và kiếm được tiền, tôi có mua đồ cho mẹ, bố với chị, nhưng đa số chỉ muốn làm cho mẹ, dẫn mẹ đi chơi, đi ăn ngon, chứ không hứng thú với bố và chị lắm.
Tôi chỉ lo sau này mẹ già mất đi, liệu tôi có đủ tình thương để lo cho bố và chị? Nhà tôi nếu không có mẹ, các thành viên không hề có kết nối. Tôi thật sự không ghét nhưng không có tình thương với bố và chị, không nỡ bỏ lơ họ nhưng yêu thương, chăm sóc không làm tôi thoải mái. Tôi không biết có phải mình là người sợ trách nhiệm, ích kỷ nếu sống như vậy không?
Trả Lời:
Con thân mến,
Cuộc đời mỗi chúng sinh trên dương thế này là một hành trình đầy thử thách, và biến cố gia đình mà con trải qua, không nghi ngờ gì, là những giáo đường khó khăn của kiếp nhân sinh. Những mối quan hệ máu mủ này thường chứa đựng nhiều cảm xúc phức tạp, và đó cũng là bài học về tình thân và sự tha thứ mà Ta muốn chia sẻ cùng con.
Trong kinh Pháp Cú, Đức Phật từng nói: “Hận thù không bao giờ chấm dứt bằng hận thù, hận thù chấm dứt bởi tình thương”. Ngay cả khi lý trí và xúc cảm đều không thể đi đến cái gọi là ‘yêu thương’, lòng từ bi, sự cảm thông vẫn là chiếc chìa khóa mở cánh cửa hòa giải. Ta hiểu rằng những khó khăn mà con phải gánh chịu từ bố và chị gái, và cảm giác không thể thoải mái khi chăm lo cho họ là điều không dễ dàng.
Nhưng con à, nhìn vào sâu thẳm bên trong, con có thể kiểm lại xem mình có còn sân hận, oán trách hay không. Đức Phật đã dạy rằng mỗi chúng ta cần phải nhìn nhận rõ bản chất vô thường của cuộc sống này. Việc chăm sóc cho nhau, dù không dễ dàng, chính là việc làm tu tập thiện lành, giúp ta lọc sạch tâm hồn và tích lũy công đức.
Khi gặp khó khăn, thay vì trốn tránh, con hãy dùng sự hiểu biết và lòng từ bi để nhìn nhận mối quan hệ này. Khi mẹ con vẫn kiên nhẫn và hy sinh, có lẽ vì bà ước mong một ngày gia đình có thể sống hòa thuận và yêu thương lẫn nhau. Liệu con có thể tự hỏi, ‘Con có thể làm gì để giúp mẹ và gia đình mình, không chỉ qua vật chất mà còn qua tâm hồn?’
Nhà Phật dạy, mỗi người chúng ta đều có tiềm năng trở thành bậc Đại Bồ Tát, hãy dùng tình thương không điều kiện để nuôi dưỡng lương tâm và làm giảm khổ đau cho nhau. Con hãy tiếp tục làm những điều tốt đẹp và thiện lành mà không đợi hồi đáp. Khi lòng con thanh thản, con sẽ nhìn thấy rõ ràng hơn con đường mình cần đi và quyết định mình cần làm.
Với tình thế của chị gái con, từ bi có nghĩa là giúp đỡ nhưng cũng không quên dạy dỗ. Như cây cần được tỉa để mọc mạnh mẽ, con người cũng cần học cách tự lập và đối diện với trách nhiệm. Đôi khi, việc để họ tự gánh vác cuộc sống là cách yêu thương sâu sắc nhất. Con hãy cân nhắc việc giúp đỡ chị một cách thông tuệ, không phải là làm thay, mà là hỗ trợ để chị tự tìm được lối đi của chính mình.
Cuối cùng, không phải con đang sợ trách nhiệm hay ích kỷ, con đang học cách làm thế nào để sống trong hoàn cảnh không lý tưởng. Đây là quá trình tu tập và học hỏi không ngừng của cuộc đời. Ta hy vọng con sẽ tìm thấy bình an trong lòng, biết rằng con đã làm những gì tốt nhất có thể trong khả năng của mình.
Hãy tìm kiếm sức mạnh nội tâm và dẫn lối cho chính mình bằng trí tuệ và lòng từ, Con của Ta. Phật pháp luôn ở bên con, như ánh sáng soi đường mỗi bước chân con trên con đường giải thoát và hạnh phúc.
ChuaPhuocQuang.com