Điều này có nghĩa là chúng ta phải nhận ra được tự tánh Như Lai tạng tâm địa của mình, là nguồn gốc của mọi sự tốt đẹp, là bản chất vô vi, vô ngã, vô thường, vô khổ của chúng ta. Bổn tôn địa tạng của chính mình không phải là một vị Bồ tát ngoài kia, mà là một thực tại trong tâm, là một trạng thái giác ngộ cao cả, là một nguyện lực từ bi, là một khả năng cứu độ.
Để trở về với bổn tôn địa tạng của chính mình, chúng ta phải tu tập ba nghiệp lành, là nghiệp khẩu, nghiệp thân, nghiệp ý. Nghiệp khẩu là nói lời thiện, nói lời chân, nói lời nhân, nói lời hòa, nói lời có ích, nói lời nhẹ nhàng, nói lời không hai, nói lời không giả. Nghiệp thân là làm việc thiện, làm việc chân, làm việc nhân, làm việc hòa, làm việc có ích, làm việc nhẹ nhàng, làm việc không hai, làm việc không giả. Nghiệp ý là nghĩ tư tưởng thiện, nghĩ tư tưởng chân, nghĩ tư tưởng nhân, nghĩ tư tưởng hòa, nghĩ tư tưởng có ích, nghĩ tư tưởng nhẹ nhàng, nghĩ tư tưởng không hai, nghĩ tư tưởng không giả.
Khi chúng ta tu tập ba nghiệp lành, chúng ta sẽ dần dần thanh lọc tâm, dứt bỏ tham sân si, vô minh, nghiệp chướng, phiền não, khổ đau, và đạt được an lạc, hạnh phúc, bình đẳng, giải thoát. Khi chúng ta tu tập ba nghiệp lành, chúng ta sẽ dần dần khai phá được bổn tôn địa tạng của chính mình, là nguồn gốc của mọi sự tốt đẹp, là bản chất vô vi, vô ngã, vô thường, vô khổ của chúng ta. Khi chúng ta tu tập ba nghiệp lành, chúng ta sẽ dần dần trở thành Địa Tạng Bồ tát, có thể cứu độ chính mình và cứu độ chúng sinh, có thể vãng sinh về cõi Tịnh Độ, có thể thành Phật.
ChuaPhuocQuang.com