“Tôi là mẹ đơn thân của cậu bé tám tuổi, chăm sóc con từ khi mới sinh. Từ nhỏ, con trai tôi luôn thể hiện tình yêu thương với mẹ. Cụ thể, mỗi ngày đều thích ôm mẹ, nhưng càng lớn con càng thể hiện nhiều hơn, dù ở chỗ đông người, con cũng không ngại nói yêu mẹ rồi ôm mẹ, thường xuyên hỏi mẹ có yêu con không. Gần đây con còn thêm nhiều biểu hiện như thích làm nũng, thích trêu chọc mẹ, rồi lại hay hờn dỗi nếu tôi tỏ thái độ giữ khoảng cách. Mỗi lần tôi đi làm, con hỏi đi đâu, với ai, rồi bắt về sớm, tỏ thái độ buồn rầu dù tôi chỉ ra ngoài làm việc vào ngày thứ sáu.
Từ nhỏ tôi đối xử với con rất chừng mực, không bao giờ ôm vào lòng con, thi thoảng vài ba ngày ôm vào vai hay đầu thôi, chẳng bao giờ bảo con phải thể hiện tình cảm ôm hôn tôi. Tôi cũng hay dạy bảo con rằng phải yêu bố nhiều nhất, không cần phải yêu mẹ vì bố mới là người vất vả nuôi con. Tôi cũng chẳng bao giờ nói mẹ yêu con (trừ lúc con hỏi). Hàng ngày việc vệ sinh cá nhân và tắm cho con đều do bà ngoại phụ trách, còn buổi tối con ngủ với tôi. Tuy ở với mẹ nhưng cuối tuần nào bố con cũng đưa đón con đi chơi. Ngày sinh nhật hay ngày lễ tết cũng được cả bố lẫn mẹ đưa đi chơi để tạo cảm giác gia đình. Nhà bố con cũng gần nên bất kể lúc nào, chỉ cần gọi là bố có thể đưa đi chơi nên chắc không thiếu thốn tình cảm của bố. Giữa bố và mẹ vẫn tôn trọng nhau, coi nhau như bạn bè, không ai tranh giành nuôi con, chỉ là hiện tại ai có điều kiện tốt hơn thì nuôi con, sau này con lớn lên tự chăm sóc được cho bản thân, thích ở với ai thì ở.
Ngoài vấn đề con ngày càng quấn làm tôi cảm thấy có chút ngột ngạt, không thoải mái thì mọi thứ về con vẫn ổn, rất ngoan ngoãn, lễ phép, nghe lời mẹ dạy bảo, tự giác học tập, học lực tốt, bạn bè chơi thân nhiều, không ngại giao tiếp với cả người lạ, lúc nào cũng tươi cười vui vẻ tràn đầy năng lượng.
Theo mọi người, con tôi có phát triển bình thường không? Tôi có nên tách con ngủ riêng không?”
Trả Lời:
Con thân mến,
Trong sự khôn ngoan của Phật pháp, mỗi mối quan hệ đều là cơ hội để ta học hỏi và hiểu sâu về tự tâm. Tình yêu thương mà cậu con trai của con dành cho con là điều tự nhiên và là bóng hình của sự an nhiên, tin cậy mà con bé nhận được từ người mẹ. Nhưng, cũng như cây cần phải mọc theo hướng ánh sáng mặt trời thì tâm hồn của một đứa trẻ cũng cần được hướng dẫn để phát triển một cách lành mạnh và độc lập.
Với những biểu hiện của con trai con, nó cho thấy cậu bé đang trong giai đoạn tự tìm kiếm sự đảm bảo và mối liên kết với con. Điều quan trọng là con cần khích lệ con trai phát triển sự tự lập, trong khi vẫn duy trì một mối liên kết gần gũi và đầy tình thương.
Nếu con cảm thấy con trai quá phụ thuộc hay quá quấn con, có lẽ đó là lúc để con nhẹ nhàng hướng dẫn cho cậu bé cách thể hiện tình yêu thương một cách phù hợp. Đồng thời, việc tách phòng ngủ có thể là một bước tiến để cậu bé học cách tự lập và tự tin hơn.
Hãy nhớ rằng, như Đức Phật dạy, từng bước đi của chúng ta cần có sự tỉnh thức và ý thức. Bằng cách này, con không chỉ giúp con trai mình nuôi dưỡng sự tự tin và độc lập, mà con cũng gieo rắc những hạt giống của sự yêu thương chân thành và chánh niệm vào trái tim nhỏ bé của cậu bé.
Ta khuyên con, hãy trò chuyện cởi mở với con trai về cảm xúc và suy nghĩ của cậu bé, đồng thời giáo dục cậu về biên giới cá nhân và sự quan trọng của việc tôn trọng không gian riêng tư của người khác. Đức Phật đã dạy, “Trí tuệ và từ bi phải đi đôi với nhau.” Hãy dùng trí tuệ để nhận biết nhu cầu và từ bi để ủng hộ sự lớn lên của con trai con.
Cuối cùng, nếu con còn băn khoăn hoặc không chắc chắn về những biến đổi trong hành vi của con trai mình, ta khuyên con nên tìm kiếm sự tư vấn từ một chuyên gia tâm lý được đào tạo để có thêm hỗ trợ và hướng dẫn chuyên nghiệp cho con trai con trong quá trình phát triển.
Con hãy giữ tâm mình bình an và tỉnh thức, mọi vướng mắc trong cuộc sống sẽ có lối thoát khi ta biết mở lòng và hiểu biết.
ChuaPhuocQuang.com