Pháp giới là nhất chân, pháp giới là vô nhị, trong tâm Phật giáo, là sự nhận thức về sự thật không phân biệt, về thực tại tối hậu của mọi pháp, nơi mà tất cả các hiện tượng đều được thấy là không có sự phân biệt riêng biệt, không độc lập và rỗng không.
Câu này nói lên sự thật rằng mọi sự việc và hiện tượng trong vũ trụ đều kết nối với nhau, không tồn tại độc lập mà phụ thuộc lẫn nhau. Không có “ta”, “người khác”, không có “đây” hay “đó”, tất cả chỉ là hiện tượng của một thực tế liên tục, không có ranh giới hay phân cách.
Ta sẽ kể con nghe một câu chuyện: Có một vị thiền sư tên là Huệ Năng. Vị sư không biết chữ nhưng đã nhận ra sự thật rằng chân lý không thuộc về kinh sách. Khi được hỏi về chân lý, vị sư chỉ vào tâm con người và nói rằng “Pháp giới là đây”. Vị thiền sư đã giáo hóa nhiều người không phải qua lời nói hay kinh sách mà bằng sự chỉ dạy trực tiếp vào tâm thức mỗi người.
Trong cuộc sống hàng ngày, con có thể thấy sự thật này mỗi khi con quan sát tự nhiên: một bông hoa không thể tồn tại mà không có nắng, nước, đất và không khí. Mọi thứ đều kết nối – đó là pháp giới là nhất chân, vô nhị.
Con hãy suy ngẫm rằng, khi con bắt đầu nhìn nhận cuộc sống không qua lăng kính phân biệt, con sẽ tìm thấy sự hiểu biết sâu sắc và lòng từ bi trong mọi hành động của mình. Cách nhìn này giúp con sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, không lo âu hay sợ hãi vì sự chia cắt hoặc mất mát.
Mong rằng con sẽ thấu hiểu sâu sắc pháp giới này, và từ đây sống một đời sống tràn đầy yêu thương và thông hiểu, giải thoát mọi niềm vui và khổ đau trong vòng luân hồi của cuộc đời.
ChuaPhuocQuang.com