LO VIỆC CỦA MÌNH

Bấm để nghe hoặc đọc bài bên dưới

Việc “lo việc của mình” trong Phật giáo có nghĩa là con hãy gắn kết và chăm sóc sâu sắc cho bản thân mình, cả về thân lẫn tâm hồn. Điều này không đồng nghĩa với việc lãnh đạm trước thế gian hay thiếu trách nhiệm, mà thực chất là một quá trình tu tập, quán chiếu nội tâm, thông qua đó hiểu rõ về tâm trạng, suy nghĩ và cảm xúc của mình.

Khi tâm hồn trở nên thanh tịnh, sự vô minh dần được tiêu trừ, con sẽ nhận ra rằng mọi lo lắng, sân hận và tham ái đều không phải là bản chất thật sự của tâm. Việc này giúp con không bị cuốn theo những cảm xúc tiêu cực, tạo cơ sở cho sự an lạc và giải thoát.

Để ta kể con nghe một câu chuyện: Có một vị sư ở xưa, thường ngày ngài thích ngồi tĩnh tâm dưới gốc cây lớn. Một hôm, có người qua đường thấy vậy liền hỏi vì sao ngài không ra làm việc, giúp đỡ xã hội. Ngài mỉm cười và nói rằng: “Bằng việc tĩnh tâm, ta đang làm việc quan trọng nhất: ta đang trồng những hạt giống bình an và trí tuệ trong tâm hồn ta, để khi đi giữa đời, ta có thể mang đến bình an cho mọi người, chứ không phải sân hận hay bất an.”

Như vậy, con hãy chăm sóc cho tâm hồn của mình, như người nông dân chăm bón cho mảnh vườn, giúp nó đơm hoa kết trái. Khi con an định nội tâm, con tự nhiên phát sinh tình thương và trí tuệ, từ đó, việc làm và lời nói của con sẽ tự nhiên mang lại hạnh phúc cho chính con và cho những người xung quanh.

Hãy nhớ rằng, đạo Phật không khuyến khích chúng ta rời bỏ cuộc sống xã hội, mà giáo lý Ngài dạy rằng chúng ta có thể sống trong xã hội mà vẫn giữ được tâm hồn thanh tịnh, nhờ vào cách ta nhìn nhận, tiếp nhận và phản ứng với cuộc sống.

ChuaPhuocQuang.com