Chúng ta có thể xem xét qua hai khía cạnh: lý thuyết và thực hành trong Phật giáo.
Về mặt lý thuyết:
“Nhất chân” chỉ đến Chân như, tức là bản chất thực sự của mọi hiện tượng, không bị biến đổi hay ảnh hưởng bởi bất kỳ điều kiện nào. “Vô nhị” nói đến việc không có sự phân biệt giữa các hiện tượng. Mọi sự vật, mọi hiện tượng đều là biểu hiện của Chân như và không có sự phân biệt thực sự giữa chúng.
Ví dụ lý thuyết:
- Sóng và nước: Sóng có thể xuất hiện với nhiều hình dạng và kích thước khác nhau trên mặt nước, nhưng tất cả đều là nước. Sóng không tách rời khỏi nước, và nước không tách rời khỏi sóng. Đây là hình ảnh của “vô nhị” – không có sự phân biệt giữa sóng (hiện tượng) và nước (bản chất).
- Kim cương và than chì: Cả hai đều là các dạng của carbon, nhưng chúng tồn tại dưới các hình thức khác nhau. Kim cương là carbon trong trạng thái tinh khiết và cứng nhất, trong khi than chì là mềm và dễ vỡ. Tuy nhiên, ở cấp độ phân tử, chúng đều là carbon – đây là “nhất chân”, sự thật duy nhất về bản chất của chúng.
Về mặt thực hành:
Trong cuộc sống hàng ngày, người Phật tử áp dụng quan điểm này để nhìn nhận mọi sự vật và hiện tượng một cách đồng nhất, không phân biệt. Họ nhận ra rằng mọi sự phân biệt đều là do tâm thức chủ quan tạo ra và không phản ánh thực tại tối hậu.
Ví dụ thực hành:
- Quan điểm về người khác: Khi gặp một người, thay vì phán xét họ dựa trên bề ngoài hay hành động, người Phật tử nhìn nhận rằng mỗi người đều có Phật tánh, và mọi hành động đều có thể thay đổi và không định nghĩa được con người đó hoàn toàn.
- Ứng xử với khó khăn: Khi đối mặt với khó khăn, người Phật tử không coi đó là tai họa hay may mắn riêng biệt, mà nhìn nhận chúng như là phần của quá trình tu tập, giúp họ trưởng thành và tiến gần hơn đến sự giác ngộ.
Qua những ví dụ này, chúng ta có thể thấy rằng quan điểm “Pháp Giới là nhất chân, pháp giới là vô nhị” không chỉ là một lý thuyết triết học mà còn là một cách sống, một phương pháp tu tập giúp con người sống hòa bình và hạnh phúc hơn.
ChuaPhuocQuang.com