Ai cũng sợ chết, ai không sợ
Vì lòng yêu sống mãnh liệt vô bờ
Chính nỗi sợ ấy, hãi hùng lúc sắp đi
Kinh hãi luân hồi, không lối thoát.
Hãy ra đi, thanh thản, chán ngán
Không tiếc nuối, sợ hãi đeo bám lòng
Trong đạo Phật, hai kiểu sợ chết
Người không biết đạo, hốt hoảng, lo âu.
Người cầu giải thoát, nghĩ về tu hành
Thoát sinh tử, tìm cái chết an lành
Xá Lợi Phất, người không ham sống chết
Chờ đợi nhân duyên, không cưỡng cầu tái sanh.
Sợ chết khởi nguồn từ đam mê sống
Yêu hiện hữu, sợ mất đi đời mình
Từ sợ chết, sinh vô số âu lo
Khổ đau tràn ngập, lòng người thổn thức.
Cái chết không đáng sợ, mà là nỗi sợ
Sợ mất đi, ta sợ cái chết này
Chết đến nhanh, trong tích tắc vụt qua
Nhưng sợ chết, kéo dài mấy chục năm.
Tu hành tinh tấn, vì lòng sợ chết
Sống vị tha, bớt nghĩ về mình
Bí quyết quan trọng, không coi nặng bản thân
Phật tử ngon lành, nghĩ về chết mỗi ngày.
Trên đời này, hai hạng người ra đi
Một không nghĩ về mình, chỉ nghĩ người
Ra đi không tiếc, không sợ hãi chi
Hai không còn thích gì, chán ngán mọi thứ.
Thương xác thân, sợ lìa bỏ cảnh tốt hơn
Không biết sanh về đâu, tâm không yên
Đời sống là hành trình của vô số lần chết
Tham sống sợ chết, bản năng phàm phu.
Nhìn sự chết, không chỉ là kết thúc
Là phần của chu kỳ sống nhân gian
Sống vị tha, bớt nghĩ về mình
Đón nhận cái chết, với tâm thanh thản.