Rồi sẽ có lúc, ta ngộ ra,
Cõi đời hư ảo, tựa khói hoa.
Sắc tài danh vọng, dần tan biến,
Chẳng thứ chi thuộc, riêng về ta.
Rồi sẽ có lúc, ta hiểu thấu,
Thân này giả tạm, chẳng lâu đâu.
Hôm nay mượn tạm, mai trả lại,
Chẳng luyến lưu chi, đời bể dâu.
Rồi sẽ có lúc, ta quên hết,
Yêu thương giận hờn, chuyện buồn vui.
Thị phi trắng đen, vô thường đến,
Nhân duyên cũng thế, rồi tan trôi.
Rồi sẽ có lúc, phải chia tay,
Giàu sang phú quý, nghĩa gì đây.
Chẳng ai giữ được, điều gì cả,
Chỉ là hư ảo, đến rồi đi.
Rồi sẽ có lúc, phải biệt ly,
Yêu thương giận hờn, những đắng cay.
Vô thường chợt đến, trong khoảnh khắc,
Để lại niềm đau, những tháng ngày.
Rồi sẽ có lúc, ta tỉnh mộng,
Tìm về đạo pháp, lòng thanh trong.
Nương về bến giác, Phật soi sáng,
Chẳng sầu muộn nữa, kiếp vô thường.