NHỌC NHẰN
Đời bể dâu, nhọc nhằn nào tránh khỏi,
Thăng trầm, được mất, phận người ai đoán định.
Lòng người giả thật, mấy ai tường tận,
Yêu thương, hận thù, vòng xoáy luân hồi.
Nhọc nhằn mới hiểu giá trị cuộc sống,
Khổ đau mới trân trọng phút giây bình yên.
Thôi thúc lòng hướng thiện, bỏ mê lầm,
Tâm an nhiên, tự tại giữa dòng đời.
Vọng tưởng đưa ta vào chốn phù hoa,
Đạo tâm khó giữ giữa chốn bon chen.
Nhọc nhằn đối diện với chính mình,
Hối lỗi đưa ta ra khỏi mê lộ.
Kiếp người đắm chìm trong biển dục vọng,
Ham muốn chất chồng, tâm hồn vẩn đục.
Luân hồi bất tận, kiếp người long đong,
Oán trách chi sợi tơ hồng se duyên.
Ái dục là nút thắt của vô minh,
Nắm bắt chi để chuốc lấy khổ đau.
Buông bỏ chấp niệm, tâm hồn thanh thản,
Hậu quả nào đâu khi không sở hữu.
Tu học gian nan, tìm thầy như mò kim đáy bể,
Nhắm đúng hướng đi để không đắm chìm.
Chim trời không lưu dấu giữa không trung,
Người chỉ sống một lần, sao không sống trọn vẹn.
Tranh đấu cả đời, hoài bão chất chồng,
Giấc mộng phù du, đến lúc tỉnh giấc.
Tuổi xế chiều, mong trút bỏ gánh nặng,
An nhiên hưởng những tháng ngày thảnh thơi.
Kinh Phật soi đường, chuỗi hạt an nhiên,
Tọa thiền đêm vắng, tâm hồn thanh tịnh.
Hỏi đạo chư tăng, trí tuệ khai mở,
Nhọc nhằn trần thế dần tan biến.
Thong dong tự tại, hóa độ chính mình,
Gió núi suối reo, tâm hồn an lạc.
Gần bậc thiện tri thức, không uổng phí đời người,
Hết nhọc nhằn, an nhiên tự tại.
Chiêu Đề 08/08/24 ( Họa lại )
Chuaphuocquang.com