Lương Thiện và Bất Lương

Bấm nghe hoặc đọc bên dưới

Một buổi sáng yên bình, vị sư già lên rừng đốn củi, tình cờ gặp một cậu bé đang mải mê đùa giỡn với hoa lá, bắt bướm giữa thiên nhiên. Thấy cậu bé hồn nhiên, vị sư với nụ cười hiền từ tiến lại gần và nhẹ nhàng hỏi: “Con đang cầm gì trong tay thế?”

Cậu bé tinh nghịch, ánh mắt lấp lánh như đang ẩn giấu một bí mật lớn: “Con đố sư đoán được đấy! Nhưng nếu sư đoán sai, sư phải cho con bó củi này nhé!”

Vị sư mỉm cười, đôi mắt từ bi như thấu hiểu tất cả: “Đó là một con bướm đã chết, phải không?”

Cậu bé lập tức bật cười lớn, trong lòng ngập tràn sự đắc thắng: “Haha, sư đoán sai rồi! Con bướm này còn sống mà!” Rồi cậu bé hân hoan tung con bướm bay lên trời, như một lời khẳng định chiến thắng của mình.

Vị sư chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự bình yên: “Củi của con đây, cầm về đi.”

Cậu bé hí hửng ôm bó củi về nhà, lòng đầy phấn khích khoe với cha mình. Nhưng trái với sự mong đợi, người cha nhìn cậu với đôi mắt nghiêm nghị, rồi không nói không rằng, nhéo tai cậu bé: “Con mau đem bó củi này lên chùa trả và xin lỗi vị sư ngay lập tức!”

Cậu bé bất ngờ, không hiểu vì sao: “Nhưng con thắng mà!?”

Người cha nhìn cậu, giọng trầm buồn nhưng chứa đựng sự dạy bảo sâu sắc: “Nếu sư nói con bướm còn sống, con sẽ bóp chết nó để chứng minh mình đúng, phải không? Từ đầu, sư đã chọn cách lùi lại, hy sinh bó củi để cứu một mạng sống.”

Nghe những lời cha nói, cậu bé dần hiểu ra và cúi đầu lặng lẽ, lòng đầy hối hận.

Bài học rút ra:
Sự ngạo mạn và hiếu thắng thường khiến chúng ta mất đi lý trí, che mờ lương tri. Đừng vội cho rằng người lùi bước là kẻ thua cuộc. Lương thiện khó khăn hơn thông minh, vì thông minh là do trời ban, còn lương thiện là sự lựa chọn đầy ý nghĩa mà mỗi người phải tự quyết định.

Chọn lương thiện, vì đó là con đường duy nhất dẫn đến bình an và hạnh phúc thực sự.

— Sưu tầm —