Theo Phật giáo, cõi Ta Bà được xem là cõi chịu đựng vì những lý do sau:
Ngũ trược ác thế: Cõi Ta Bà bị chi phối bởi năm thứ ô nhiễm, gọi là ngũ trược:
Kiếp trược: Tuổi thọ chúng sinh ngắn ngủi, bệnh tật, già yếu, chết chóc.
Phiền não trược: Tâm con người đầy phiền não, tham lam, sân hận, si mê.
Chúng sinh trược: Con người đấu tranh, xung đột, gây đau khổ cho nhau.
Kiến trược: Quan điểm sai lầm, chấp trước, dẫn đến tranh chấp và xung đột.
Mạng trược: Thiên tai, dịch bệnh, chiến tranh gây ra đau khổ và mất mát.
Luân hồi và nghiệp báo: Chúng sinh trong cõi Ta Bà bị trói buộc trong vòng luân hồi sinh tử, chịu sự chi phối của nghiệp báo từ những hành động trong quá khứ và hiện tại. Điều này dẫn đến sự đau khổ triền miên, không có sự giải thoát thực sự.
Vô thường và khổ: Tất cả mọi thứ trong cõi Ta Bà đều vô thường, không bền vững, luôn thay đổi và cuối cùng là tan rã. Sự chấp trước vào những thứ vô thường này dẫn đến khổ đau và thất vọng.
Khổ đế: Đức Phật đã chỉ ra bốn sự thật cao quý, trong đó có “khổ đế” – sự thật về khổ đau. Cõi Ta Bà là nơi con người phải đối mặt với nhiều loại khổ đau: khổ vì sinh, lão, bệnh, tử; khổ vì gặp điều không ưa thích, xa lìa điều ưa thích; khổ vì không đạt được điều mong muốn; và khổ vì năm uẩn chấp thủ.
Tóm lại, cõi Ta Bà được xem là cõi chịu đựng vì nó là nơi chúng sinh phải đối mặt với nhiều thử thách, đau khổ và vô thường. Tuy nhiên, Phật giáo cũng dạy rằng chính trong cõi Ta Bà này, chúng ta có cơ hội tu tập, giác ngộ và giải thoát khỏi vòng luân hồi sinh tử.