Trong đời ta sống quẩn quanh,
Tự gieo khổ đau, tự làm mình sầu.
Nghiệp xưa, thói quen nhuốm màu,
Lặp đi lặp lại, nỗi đau chẳng rời.
Hiện tượng có đổi, có dời,
Nhưng lòng ta mãi chẳng thay bản lòng.
Thói quen tốt, sáng ngời trong,
Thói quen xấu, đục như dòng nước đen.
Người đối xử xấu một lần,
Mình lại lặp lại, nỗi hờn chẳng nguôi.
Thay vì buông bỏ, nhẹ lòng,
Lại ôm lấy hận, tự làm khổ thân.
Cách thức ta nghĩ, ta làm,
Lặp đi lặp lại, khổ sầu chẳng phai.
Nếu không đổi, chẳng nhận ra,
Ta làm đau chính, chẳng ai khác mình.
Tuệ giác soi sáng tâm lành,
Nhận ra nghiệp xấu, nghiệp lành mà đi.
Để rồi thoát khỏi lầm mê,
An nhiên sống giữa đời đầy khổ đau.
Buông bỏ đi, nhẹ lòng sao,
Đừng để cảm xúc kéo dài khổ đau.
Hiểu ra bản chất luân hồi,
Mở đường sáng tỏ, an vui trọn đời.
Kẻ thù lớn nhất đời ta,
Không ai khác, chính là ta tự mình.
Nếu không nhận rõ lòng mình,
Là ta tự hại, tự mình thương đau.