ĐẠO PHẬT: KHÔNG MONG CẦU PHƯỚC BÁU, CŨNG KHÔNG SỢ KHỔ

Bấm nghe hoặc đọc bên dưới

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!

Kính bạch chư tôn thiền đức Tăng già, kính thưa quý liên hữu Phật tử cùng các bạn đồng tu đang lắng nghe buổi pháp đàm hôm nay!

Lời đầu tiên, cho phép tôi xin được thành kính đảnh lễ Tam Bảo, và xin gửi đến toàn thể quý vị lời chào hoan hỷ, lời chúc sức khỏe, cùng lời chúc tinh tấn tu học trong Chánh Pháp.

Hôm nay, nhân duyên hội ngộ, chúng ta lại có cơ hội được cùng nhau chia sẻ, học hỏi, chiêm nghiệm những lời dạy vô giá, những chân lý nhiệm mầu trong kho tàng Phật pháp. Và chủ đề mà tôi muốn cùng quý vị bàn luận hôm nay, đó là một sự thật, một thực tế, tuy có phần hơi chua chát, nhưng lại vô cùng thiết thực, đó là: Khi chúng ta còn chưa thấy khổ, chưa thực sự thấm thía được nỗi khổ, thì chúng ta vẫn chưa chịu tìm hiểu, học hỏi, thực hành Phật pháp một cách nghiêm túc, đúng đắn.

Kính thưa quý vị!

Con Người Thường Chỉ Tìm Đến Phật Pháp Khi Đau Khổ

Trong cuộc sống này, chúng ta dễ dàng bắt gặp hình ảnh những con người, chỉ khi nào gặp phải khó khăn, trắc trở, nghịch cảnh, chỉ khi nào rơi vào bế tắc, tuyệt vọng, khổ đau, thì lúc đó, họ mới bắt đầu nghĩ đến, mới bắt đầu tìm đến nương tựa nơi cửa Phật, nơi Tam Bảo.

Phải chăng, đó là một thực tế, một nghịch lý, nhưng cũng là một quy luật tâm lý rất đỗi bình thường của con người chúng ta? Khi cuộc sống còn đang êm đềm, thuận lợi, khi cơm áo gạo tiền, danh vọng, địa vị, tình cảm, mọi thứ dường như vẫn còn đang trong tầm tay, còn đang đáp ứng, thỏa mãn được những mong cầu, những tham vọng của chúng ta, thì mấy ai trong chúng ta, thực sự, tự giác, chủ động tìm đến với Phật pháp, tìm đến với con đường tu tập, giải thoát một cách nghiêm túc, một cách chân thành?

Có người nói rằng: “Tôi bận lắm, tôi còn phải lo làm ăn, kiếm tiền, lo cho gia đình, con cái, tôi không có thời gian để đi chùa, để tụng kinh, niệm Phật, để học hỏi Phật pháp.” Có người lại nghĩ: “Tôi còn trẻ, còn khỏe, còn nhiều dự định, hoài bão, tôi phải tận hưởng cuộc sống, phải phấn đấu, phải nỗ lực, phải thành công, khi nào già yếu, bệnh tật, không còn làm được gì nữa, lúc đó mới nghĩ đến chuyện tu hành.” Lại có người cho rằng: “Phật pháp là dành cho những người già, những người thất bại, những người yếm thế, chán đời, còn tôi, tôi đang thành công, tôi đang hạnh phúc, tôi không cần đến Phật pháp.”

Chưa Thấy Quan Tài Chưa Đổ Lệ – Chưa Thấy Khổ Chưa Chịu Tu

Kính thưa quý vị!

Những suy nghĩ, những quan niệm như vậy, không phải là hiếm gặp trong xã hội ngày nay. Đó chính là biểu hiện của tâm lý “chưa thấy quan tài, chưa đổ lệ”, hay nói theo ngôn ngữ nhà Phật, đó chính là “chưa thấy khổ, chưa chịu tu”. Khi chúng ta chưa thực sự nếm trải, chưa thực sự thấm thía được vị mặn chát, đắng cay của khổ đau, của sinh, lão, bệnh, tử, của ái biệt ly, oán tắng hội, cầu bất đắc, ngũ ấm xí thạnh, thì chúng ta vẫn còn mải mê, đắm chìm trong những thú vui, những ảo vọng, những tham ái, chấp trước của thế gian, mà không hề hay biết rằng, chính những thứ đó, đang từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây, dẫn dắt chúng ta đi sâu hơn vào con đường luân hồi, sinh tử, vào biển khổ mênh mông, không có ngày ra.

Phật Pháp Là Con Thuyền Cứu Độ – Đừng Đợi Đến Khi Quá Muộn

Chúng ta quên mất rằng, Phật pháp, chính là con thuyền cứu độ, là phương thuốc nhiệm mầu, có thể giúp chúng ta vượt qua biển khổ mênh mông, đạt đến bến bờ an vui, hạnh phúc, giải thoát. Nhưng, chúng ta lại thường đợi đến khi con thuyền cuộc đời của mình bị sóng gió vùi dập, bị bão tố cuồng phong nhấn chìm, đến khi thân mang đầy bệnh tật, tâm chất chứa đầy phiền não, khổ đau, lúc đó, chúng ta mới hốt hoảng, mới cuống cuồng tìm đến Phật pháp, tìm đến sự cứu rỗi, thì e rằng, đã quá muộn màng.

Hãy Tỉnh Thức Và Nhận Diện Khổ Đau

Kính thưa quý vị!

Đức Phật dạy rằng: “Khổ là sự thật đầu tiên”. Khổ, không chỉ đơn thuần là những nỗi đau về thể xác, về bệnh tật, về nghèo đói, mà Khổ, còn là những nỗi đau về tinh thần, về tâm lý, là sự bất an, lo lắng, sợ hãi, là sự thất vọng, chán chường, tuyệt vọng, là sự cô đơn, trống rỗng trong tâm hồn. Khổ, còn là sự vô thường, là sự thay đổi, là sự mất mát, là sự chia ly, là sự không toại nguyện.

Chính vì vậy, chúng ta cần phải tỉnh thức, phải sáng suốt, phải nhận diện, phải thấy rõ được bản chất Khổ của cuộc đời, ngay cả khi chúng ta đang có trong tay mọi thứ, đang có được cuộc sống đầy đủ, sung túc, an nhàn. Bởi lẽ, tất cả những thứ đó, đều là vô thường, đều là giả tạm, đều có thể mất đi bất cứ lúc nào.

Hãy Bắt Đầu Tu Tập Ngay Từ Bây Giờ

Đừng chờ đợi đến khi khổ đau ập đến, mới bắt đầu tìm đến Phật pháp. Hãy bắt đầu tu tập ngay từ bây giờ, ngay từ giây phút này, khi chúng ta còn đang khỏe mạnh, còn đang minh mẫn, còn đang có đầy đủ nhân duyên. Hãy dành thời gian mỗi ngày, dù ít hay nhiều, để học hỏi giáo lý, để tụng kinh, niệm Phật, để tọa thiền, để quán chiếu, để chiêm nghiệm về cuộc đời, về bản thân, về những khổ đau, phiền não của chính mình và của tất cả chúng sinh.

Hãy xem việc tu tập, học hỏi Phật pháp, là một nhu cầu thiết yếu, là một phần không thể thiếu trong cuộc sống hằng ngày, giống như cơm ăn, nước uống, khí trời để thở. Có như vậy, chúng ta mới có thể dần dần chuyển hóa được tâm thức, đoạn trừ được tham, sân, si, phiền não, khổ đau, và hướng đến một cuộc sống an lạc, hạnh phúc, tự tại, ngay trong hiện tại và cả mai sau.

Lời Kết – Hãy Tinh Tấn Tu Học Để Vượt Thoát Khổ Đau

Kính thưa quý vị!

Cuộc đời này, vốn dĩ là bể khổ mênh mông. Nhưng, Đức Phật, với lòng từ bi vô lượng, đã chỉ dạy cho chúng ta con đường thoát khổ, con đường đi đến giác ngộ, giải thoát. Con đường đó, chính là con đường tu tập, thực hành Chánh Pháp.

Vì vậy, chúng ta hãy tinh tấn, nỗ lực, tu học, đừng chần chừ, đừng do dự, đừng để thời gian trôi qua một cách vô ích. Hãy xem mỗi ngày trôi qua là một cơ hội quý báu để chúng ta học hỏi, thực hành, chuyển hóa, thăng tiến trên con đường đạo nghiệp.

Hãy luôn ghi nhớ rằng, chỉ khi nào chúng ta thực sự nhận diện, thực sự thấm thía được nỗi khổ, thì chúng ta mới có động lực, mới có quyết tâm, mới có thể tinh tấn tu học, để vượt thoát khổ đau, đạt đến bến bờ an vui, hạnh phúc, giải thoát viên mãn.

Nam Mô A Di Đà Phật!