🌸 TA BÀ VÀ CỰC LẠC 🌸

Bấm nghe hoặc đọc bên dưới

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!

Kính bạch chư tôn đức Tăng già, kính thưa quý Phật tử, quý thiện nam tín nữ, cùng các bạn hữu duyên đang lắng nghe buổi pháp đàm hôm nay!

Lời đầu tiên, cho phép tôi xin được thành kính đảnh lễ Tam Bảo, và xin gửi đến toàn thể đạo tràng lời chào hoan hỷ, lời vấn an sức khỏe, cùng lời chúc quý vị luôn tinh tấn, an lạc trên con đường tu học theo Chánh Pháp.

Hôm nay, nhân duyên thù thắng, chúng ta lại được cùng nhau vân tập về đây, dưới mái già lam trang nghiêm, thanh tịnh này, để cùng nhau học hỏi, chia sẻ, chiêm nghiệm về những lời dạy vô giá của Đức Từ Phụ Thích Ca, cùng nhau nương theo ánh sáng trí tuệ của Ngài để soi sáng con đường tu tập của mỗi chúng ta.

Kính thưa quý vị!

Ta Bà Và Cực Lạc – Vấn Đề Cốt Tủy Trong Tu Tập

Chủ đề mà chúng ta cùng nhau bàn luận hôm nay, được trích dẫn từ những lời pháp nhũ, từ những bài giảng uyên thâm của Thiền Sư Như Huyễn, một bậc cao tăng thạc đức, một hành giả chân chính, đó là: “Ta Bà và Cực Lạc”.

Đây là một chủ đề, một vấn đề rất quan trọng, rất cốt tủy, liên quan mật thiết đến sự nhận thức, đến đường hướng tu tập, đến mục tiêu, lý tưởng tu hành của mỗi người con Phật chúng ta.

Cực Lạc – Không Phải Chỉ Là Cảnh Giới Xa Xôi

Từ xưa đến nay, có rất nhiều người, khi tu học theo pháp môn Tịnh Độ, thường nghĩ rằng, thường quan niệm rằng, Cực Lạc là một cảnh giới, một thế giới, một cõi nước ở phương Tây, cách xa chúng ta đến mười muôn ức cõi Phật, là một nơi chốn hoàn toàn sung sướng, an vui, không có bất kỳ một sự khổ đau, phiền não nào, là nơi mà chúng ta chỉ cần nhất tâm niệm Phật, cầu nguyện vãng sinh, thì sau khi chết, sẽ được Đức Phật A Di Đà tiếp dẫn về đó, không cần phải tu thiền, không cần phải đoạn trừ phiền não, không cần phải chuyển hóa nghiệp lực gì cả.

Nhưng, kính thưa quý vị, đó là một quan niệm, một cách hiểu chưa đầy đủ, chưa trọn vẹn, chưa thấu đáo về ý nghĩa, về bản chất thực sự của Cực Lạc, của pháp môn Tịnh Độ.

Lời Phật Dạy – Phải Suy Ngẫm Và Chiêm Nghiệm

Như Thiền Sư Như Huyễn đã dạy, Đức Phật, trong kinh điển, đã nhiều lần khuyến tấn, nhắc nhở chúng ta rằng, khi chúng ta nghe, học bất cứ điều gì, bất cứ pháp môn nào, dù là từ một vị giảng sư, một vị pháp sư, một vị thầy uyên bác, lỗi lạc, hay từ chính những lời kinh, tiếng kệ trong kinh điển, thì chúng ta đều phải dùng trí tuệ, dùng chánh kiến, chánh tư duy của mình để suy ngẫm, để chiêm nghiệm, để quán chiếu, để kiểm chứng, để thẩm định một cách cẩn thận, kỹ lưỡng.

Chỉ khi nào, chúng ta nhận thấy, chúng ta thể nghiệm được rằng, điều đó, pháp môn đó, thực sự phù hợp với chân lý, với thực tại, với lẽ phải, với quy luật vận hành của vũ trụ, và quan trọng nhất, là có thể mang lại lợi ích, an lạc, giải thoát cho bản thân mình và cho tha nhân, thì khi đó, chúng ta mới thực sự tin tưởng, ứng dụng, thực hành theo.

Cực Lạc Ngay Tại Đây – Trong Chính Tâm Ta

Thiền Sư Như Huyễn đã khai thị cho chúng ta bằng bốn câu thơ vô cùng sâu sắc, ý nghĩa:

“Cực Lạc là đây tại cõi này, Xin đừng vọng ngoại hướng phương Tây. Đông Tây quả đất xoay chuyển mãi, Rạng sáng là Đông, sẩm tối là Tây.”

Bốn câu thơ này, như một tiếng chuông cảnh tỉnh, như một hồi chuông thức tỉnh, nhắc nhở chúng ta rằng, Cực Lạc, không phải là một nơi chốn, một cảnh giới xa xôi, diệu vợi, huyền bí nào đó ở phương Tây, mà chúng ta phải tìm cầu, phải mong ngóng, phải chờ đợi sau khi chết mới có thể đến được.

Mà Cực Lạc, chính là ngay tại đây, ngay tại cõi Ta Bà này, ngay trong chính tâm thức, ngay trong chính nội tâm của mỗi chúng ta. Nếu tâm chúng ta thanh tịnh, sáng suốt, an lạc, tràn đầy tình thương yêu, lòng từ bi, trí tuệ, thì Cực Lạc, sẽ hiện diện, sẽ hiển lộ ngay trong từng phút giây, từng hơi thở, từng ý niệm, từng hành động của cuộc sống hiện tại này.

Đừng Vọng Ngoại – Hãy Quay Về Với Chính Mình

Kính thưa quý vị!

Chúng ta đừng để cho tâm mình bị trói buộc, bị mê hoặc, bị dẫn dắt bởi những ảo tưởng, những huyễn hoặc, những vọng tưởng về một cảnh giới Cực Lạc xa xôi, mơ hồ, huyễn hoặc nào đó, mà quên đi, mà lãng quên đi, mà bỏ qua mất việc làm cho tâm mình, tịnh hóa tâm mình, phát triển tâm mình, ngay tại đây, ngay bây giờ, ngay trong giây phút hiện tại này.

Pháp môn Tịnh Độ, mà Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã từ bi, chỉ dạy, không phải chỉ đơn thuần là hướng về, cầu nguyện vãng sinh về một cảnh giới, một thế giới, một cõi nước nào đó ở bên ngoài, mà quan trọng hơn, thù thắng hơn, rốt ráo hơn, đó chính là “Tự Tánh Di Đà, Duy Tâm Tịnh Độ”.

Nghĩa là, Đức Phật A Di Đà, chính là tự tánh Di Đà, chính là bản thể chân tâm, thanh tịnh, sáng suốt, an lạc, vốn sẵn có trong mỗi chúng ta. Và Cực Lạc, chính là tâm thanh tịnh, là tâm không còn phiền não, không còn tham ái, chấp trước, không còn vô minh, mê mờ, chính là tâm giác ngộ, giải thoát, ngay trong chính mỗi chúng ta.

Tự Quán Chiếu – Tự Tu Tập – Để Chứng Ngộ Cực Lạc

Vì vậy, kính thưa quý vị, mỗi người chúng ta, hãy tự mình quán chiếu, tự mình nhận định, tự mình suy xét, đừng vội tin, đừng vội nghe theo bất cứ điều gì, bất cứ ai, mà không có sự suy xét, không có sự chiêm nghiệm, không có sự kiểm chứng, không có sự thể nghiệm bằng chính sự tu tập, thực hành của bản thân mình.

Chỉ có trí tuệ, chỉ có sự tu tập chân chính, miên mật, tinh tấn, bền bỉ, và chỉ có sự thực chứng, thể nhập vào chân lý, mới có thể đưa chúng ta đến được bến bờ an lạc, hạnh phúc, giác ngộ, giải thoát, viên mãn.

Cực Lạc, không phải là ở một nơi chốn xa xôi, diệu vợi nào đó, mà Cực Lạc, chính là ở trong tâm của mỗi chúng ta, khi chúng ta biết sống tỉnh thức, chánh niệm, khi chúng ta biết tu dưỡng, rèn luyện, phát triển, nuôi dưỡng tâm từ bi, hỷ xả, trí tuệ, vô ngã, vị tha, ngay trong cuộc sống, ngay trong từng phút giây, từng hơi thở của hiện tại này.

Nam Mô A Di Đà Phật!