🌿 CHIẾC ÁO KHÔNG LÀM NÊN THẦY TU 🌿

Bấm nghe hoặc đọc bên dưới

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!

Kính lạy Mười Phương Chư Phật, Chư Đại Bồ Tát, cùng chư Hiền Thánh Tăng chứng minh!

Kính thưa quý Phật tử, quý thiện nam tín nữ, cùng các bạn đồng tu đang tham dự buổi pháp thoại hôm nay!

Lời đầu tiên, cho phép tôi xin được thành kính đảnh lễ Tam Bảo, và xin gửi đến toàn thể đạo tràng lời chào hoan hỷ, lời chúc sức khỏe, cùng lời chúc quý vị luôn an lạc, tinh tấn trên con đường tu học, thực hành theo Chánh Pháp của Như Lai.

Hôm nay, nhân duyên hội đủ, chúng ta lại có cơ hội được cùng nhau vân tập về đây, dưới mái chùa thân thương này, để cùng nhau lắng nghe, học hỏi, chia sẻ, chiêm nghiệm về những lời dạy cao quý của Đức Từ Phụ.

Và chủ đề mà tôi muốn trình bày, đàm luận cùng quý vị hôm nay, được trích dẫn từ những lời pháp nhũ quý báu của Sư Toại Khanh, một bậc thầy khả kính, đó là: Sự mê mờ của chúng ta trước sáu trần và tầm quan trọng của việc tu tập, chuyển hóa từ bên trong, thông qua Chánh Niệm.

Kính thưa quý vị!

Sáu Trần – Cội Nguồn Của Phiền Não

Trong cuộc sống hằng ngày, chúng ta thường bị mê mờ, bị cuốn hút, bị chi phối, bị dẫn dắt bởi những gì mà chúng ta nhìn thấy bằng mắt, nghe được bằng tai, ngửi thấy bằng mũi, nếm được bằng lưỡi, cảm nhận được bằng thân thể, và suy nghĩ, nhận thức được bằng ý thức.

Những thứ đó, trong nhà Phật, gọi là sáu trần, bao gồm: sắc, thanh, hương, vị, xúc, và pháp.

  • Sắc: là những gì chúng ta nhìn thấy, bao gồm hình dáng, màu sắc, kích thước, sự vật, hiện tượng…
  • Thanh: là những gì chúng ta nghe thấy, bao gồm âm thanh, tiếng động, lời nói, âm nhạc…
  • Hương: là những gì chúng ta ngửi thấy, bao gồm mùi hương, thơm, thối, dễ chịu, khó chịu…
  • Vị: là những gì chúng ta nếm được, bao gồm mùi vị, chua, cay, mặn, ngọt, đắng, chát…
  • Xúc: là những gì chúng ta cảm nhận được qua sự xúc chạm, bao gồm nóng, lạnh, mềm, cứng, trơn, nhám…
  • Pháp: là những đối tượng của ý thức, bao gồm suy nghĩ, tư tưởng, cảm xúc, khái niệm, ý niệm…

Chúng ta thường có xu hướng, chạy theo, tìm cầu, bám víu, dính mắc vào những trần cảnh này, mà không hề hay biết rằng, chính sự tham đắm, chấp trước đó, là nguyên nhân, là cội nguồn, dẫn đến biết bao phiền não, khổ đau, bất an, lo lắng, trong cuộc sống của chúng ta.

Lãng Phí Thời Gian Và Nguy Cơ Tiềm Ẩn

Khi chúng ta dành quá nhiều thời gian, quá nhiều tâm sức, quá nhiều năng lượng, để tiếp xúc, để đắm chìm, để chạy theo, để tìm cầu, để hưởng thụ những trần cảnh này, mà những điều đó, không mang lại lợi ích, không mang lại giá trị, không mang lại sự tiến bộ cho đời sống tâm linh, cho sự tu tập, cho sự giác ngộ, giải thoát, hay cho sức khỏe, cho sự an lạc, hạnh phúc của chúng ta, thì thực chất, chúng ta đang lãng phí, đang đánh mất, đang tiêu hao một cách vô ích, khoảng thời gian quý báu, khoảng thời gian ngắn ngủi, trong kiếp sống làm người này.

Thậm chí, tệ hại hơn, nguy hiểm hơn, những trần cảnh này, còn có thể, gây ra những tác hại, những ảnh hưởng tiêu cực, những hậu quả nghiêm trọng, đến thân thể, đến tâm hồn, đến cuộc sống, đến sự tu tập của chúng ta.

Chúng ta đừng bao giờ, coi thường, xem nhẹ, những ý nghĩ, những tư tưởng, những cảm xúc, thoáng qua, chợt đến, chợt đi, trong đầu, trong tâm thức của mình. Bởi vì, nếu chúng ta không biết cách kiểm soát, không biết cách chuyển hóa, không biết cách buông bỏ, thì những ý nghĩ, những tư tưởng, những cảm xúc thoáng qua đó, nếu cứ lặp đi, lặp lại, nhiều lần, nhiều lần, sẽ dần dần trở thành, hằn sâu thành những ấn tượng, những dấu ấn, những vết hằn, trong tâm thức, trong tiềm thức của chúng ta.

Và rồi, từ những ấn tượng, những dấu ấn, những vết hằn ấy, sẽ dần dần, hình thành, phát triển, biến thành, thúc đẩy, sai sử chúng ta, hành động, tạo nghiệp, theo chiều hướng tiêu cực, theo chiều hướng bất thiện.

Ví Dụ Về Sự Ảnh Hưởng Của Trần Cảnh

Để minh họa cho điều này, Sư Toại Khanh đã đưa ra một ví dụ rất đơn giản, rất dễ hiểu, đó là việc chúng ta nhìn thấy một thứ gì đó đẹp, một sắc trần nào đó hấp dẫn, và chúng ta dành quá nhiều thời gian, quá nhiều tâm sức, để ngắm nhìn, để chiêm ngưỡng, để thưởng thức, để đắm chìm trong cái đẹp đó.

Thoạt nhìn, tưởng chừng như, việc ngắm nhìn một thứ gì đó đẹp, là một việc làm vô thưởng, vô phạt, không có gì là sai trái, không có gì là tội lỗi.

Nhưng, trên thực tế, nếu chúng ta không có chánh niệm, không có tỉnh thức, không có trí tuệ, thì chính cái việc ngắm nhìn đó, chính cái sự đắm chìm đó, đã để lại, đã in hằn, đã ghi dấu, một ấn tượng, một dấu ấn, một vết hằn, trong tâm thức, trong tiềm thức của chúng ta, và dần dần, theo thời gian, theo năm tháng, nó sẽ ảnh hưởng, nó sẽ chi phối, nó sẽ tác động, nó sẽ dẫn dắt đến hành vi, đến cách ứng xử, đến lối sống, đến sự tu tập của chúng ta, theo chiều hướng tiêu cực, theo chiều hướng bất thiện, mà chúng ta không hề hay biết, không hề nhận ra.

Chiếc Áo Cà Sa Không Làm Nên Thầy Tu

Sư Toại Khanh cũng đã trích dẫn một câu nói rất nổi tiếng, rất thâm thúy của Đức Phật, đó là: “Chiếc áo không làm nên thầy tu”.

Một chiếc áo cà sa, một chiếc y vàng, hay một cái đầu cạo trọc, không thể, tự nó, làm nên, tạo nên một vị sa môn, một vị tu sĩ, một vị thầy tu chân chính, thực thụ.

Nếu, chỉ cần khoác lên mình chiếc áo cà sa, cạo trọc đầu, là có thể trở thành thầy tu, thì chúng ta có thể, dễ dàng, biến rất nhiều người, thành sa môn, chỉ bằng cách, thuê họ, mướn họ, mặc áo cà sa, và cạo đầu, giống như là một hình thức, một vở kịch, một vai diễn, trên sân khấu cuộc đời.

Nhưng, rõ ràng, kính thưa quý vị, tu tập, không phải là hình thức, không phải là vẻ bề ngoài, không phải là danh xưng, không phải là nhãn mác, mà tu tập, đó là cả một quá trình, chuyển hóa, thay đổi, từ bên trong, từ nội tâm, từ tâm thức, từ những suy nghĩ, từ những lời nói, từ những hành động, từ những thói quen, từ những tập khí, nhỏ nhất, vi tế nhất.

Chánh Niệm – Sống Trọn Vẹn Trong Từng Khoảnh Khắc

Khi chúng ta sống chánh niệm, tỉnh thức, tức là chúng ta đang thực sự nhận biết, đang thực sự hiểu rõ, đang thực sự ý thức được, về bản thân mình, về thân thể mình, về cảm xúc mình, về tâm ý mình, về những suy nghĩ, những lời nói, những hành động của mình, và về thế giới xung quanh, về mọi sự, mọi vật, mọi hiện tượng, đang diễn ra, đang vận hành, đang biến đổi, trong từng phút giây, từng khoảnh khắc, của hiện tại.

Từ đó, chúng ta có thể làm chủ được chính mình, có thể kiểm soát được chính mình, có thể chuyển hóa được chính mình, có thể tạo ra, kiến tạo, xây dựng được hạnh phúc, an lạc, đích thực cho chính bản thân mình, ngay trong hiện tại, và cả tương lai.

Đừng để cho những thứ bên ngoài, như là sắc thân, như là danh lợi, như là hình thức, như là vật chất, lừa dối, che mắt, dẫn dắt chúng ta. Hạnh phúc thực sự, an lạc thực sự, giải thoát thực sự, không bao giờ, đến từ bên ngoài, mà phải đến từ bên trong, đến từ nội tâm, đến từ sự thanh tịnh, an yên, tự tại, trong tâm hồn, trong tâm thức của mỗi chúng ta.

Hạnh Phúc Lớn Nhất – Sống Đời Sống Tỉnh Thức

Hạnh phúc lớn nhất, an lạc lớn nhất, giải thoát lớn nhất của một con người, đó chính là biết đến Phật pháp, biết đến con đường tu tập, giác ngộ, giải thoát, và có thể, có nhân duyên, được sống một đời sống độc thân, viễn ly, ly dục, ly ác pháp, để chuyên tâm, tinh tấn, dõng mãnh, tu tập, chuyển hóa, hướng đến giải thoát, giác ngộ, viên mãn.

Sự an lạc, hạnh phúc, thảnh thơi, tự tại, đó, đến từ việc chúng ta biết buông bỏ, biết xả ly, biết từ bỏ, biết không dính mắc, không bám víu, không chấp trước, vào bất kỳ điều gì, dù là vật chất, hay tinh thần, dù là danh lợi, hay tình cảm, dù là thành công, hay thất bại.

Rất nhiều người, trong xã hội, có đầy đủ, sung túc về vật chất, tiền bạc, của cải, có danh tiếng, địa vị, quyền lực, nhưng, họ vẫn không cảm thấy hạnh phúc, không cảm thấy an lạc, bởi vì, họ phải đối mặt, phải gánh chịu, phải đương đầu với rất nhiều nỗi lo, rất nhiều áp lực, rất nhiều căng thẳng, rất nhiều phiền não, rất nhiều khổ đau, từ chính những thứ mà họ đang có, đang sở hữu, đang nắm giữ.

Người hôn phối, con cái, gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, hay những vấn đề, những khó khăn, những thách thức, những biến cố trong cuộc sống, trong công việc, trong các mối quan hệ, đều có thể, trở thành nguyên nhân, trở thành nguồn cơn, dẫn đến khổ đau, phiền não, bất an, lo lắng cho chúng ta, nếu chúng ta không biết cách, không có phương pháp, không có trí tuệ, để nhận diện, để đối diện, để chuyển hóa, để vượt qua.

Ngược lại, khi chúng ta biết tu tập, biết thực hành theo lời Phật dạy, biết sống đời sống tỉnh thức, biết buông bỏ, xả ly, không dính mắc, không chấp trước, thì chúng ta sẽ tìm thấy, sẽ đạt được, sẽ chứng ngộ được, sự an lạc, hạnh phúc, thảnh thơi, tự tại, giải thoát thực sự, ngay trong chính nội tâm của mình, ngay trong chính cuộc sống, ngay trong chính giây phút hiện tại này.

Chánh Niệm – Sống Ý Nghĩa Trong Từng Phút Giây

Kính thưa quý vị!

Chúng ta cần phải hiểu rõ, phải nhận thức rõ, chánh niệm, không phải là việc, chúng ta làm cho mọi thứ, trở nên chậm lại, hay cố gắng, gượng ép, tỏ ra, bình thản, an yên, điềm tĩnh, một cách giả tạo, hình thức.

Mà chánh niệm, đó chính là, chúng ta sống trong tỉnh thức, sống trong nhận thức, sống trong sự hiểu biết, sống trong sự ý thức, một cách rõ ràng, minh bạch, tường tận, về chính bản thân mình, về thân thể mình, về cảm xúc mình, về tâm ý mình, về những suy nghĩ, những lời nói, những hành động của mình, và về tất cả mọi thứ, đang diễn ra, đang vận hành, đang biến đổi, xung quanh chúng ta.

Mỗi bước đi, mỗi hơi thở, mỗi suy nghĩ, mỗi lời nói, mỗi hành động, mỗi cử chỉ, đều là một phần, của thực tại, của sự sống, mà chúng ta cần phải trân trọng, cần phải chú tâm, cần phải nhận diện, cần phải thấu hiểu.

Khi chúng ta sống chánh niệm, tỉnh thức, thì mọi hành động, mọi việc làm, mọi suy nghĩ, mọi lời nói của chúng ta, đều trở nên có ý nghĩa, đều trở nên có giá trị, đều trở nên có mục đích, và đều mang lại lợi ích, an lạc, hạnh phúc, cho chính bản thân chúng ta, và cho tất cả những người, những chúng sinh, đang có mặt, đang hiện hữu, xung quanh chúng ta.

Lời Kết – Hãy Tu Tập Để Thay Đổi Chính Mình

Kính thưa quý vị!

Chiếc áo, không làm nên thầy tu, mà chính là cách chúng ta sống, cách chúng ta tu dưỡng, cách chúng ta rèn luyện, cách chúng ta chuyển hóa, cách chúng ta thay đổi, từ bên trong, từ nội tâm, từ tâm thức, từ những suy nghĩ, từ những lời nói, từ những hành động, từ những thói quen, từ những tập khí, nhỏ nhất, vi tế nhất, mới làm nên, mới quyết định, chúng ta là ai, chúng ta là người như thế nào, chúng ta đang ở đâu, và chúng ta sẽ đi về đâu, trong hành trình sinh tử, luân hồi, này.

Hãy luôn luôn trân trọng, biết ơn, và sống trọn vẹn, ý nghĩa, với những khoảnh khắc, những phút giây, bình yên, an lạc, vô sự, thảnh thơi, trong cuộc sống.

Và, quan trọng hơn cả, là chúng ta hãy không ngừng học hỏi, không ngừng tu tập, không ngừng rèn luyện, không ngừng chuyển hóa, không ngừng hoàn thiện, không ngừng nâng cao, thăng hoa, bản thân mình, mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây, để xứng đáng là người con Phật, để xứng đáng với ân đức, với công ơn giáo dưỡng, với tình thương yêu, với trí tuệ, với sự hy sinh, với sự dẫn dắt, của Đức Từ Phụ, của chư Phật, chư Bồ Tát, của chư Hiền Thánh Tăng, và của các bậc Thầy, các bậc Ân Sư, trên con đường tu học, hướng đến giác ngộ, giải thoát, viên mãn.

Nam Mô A Di Đà Phật!