Sáng sớm tinh mơ, sương còn giăng mờ trên những khóm trúc, Thiền sư Nhất Tâm đã ngồi xếp bằng trong trà thất nhỏ của mình. Ánh nắng ban mai len lỏi qua ô cửa sổ, chiếu rọi lên khuôn mặt thanh thản của Ngài. Bên cạnh, ấm trà bốc hơi nghi ngút, tỏa hương thơm dịu nhẹ. 😌
Tiểu Tăng Tinh Nghịch lon ton chạy vào, mặt mày hớn hở: “Bạch Thầy! Con mới nhặt được viên đá ngũ sắc đẹp tuyệt trần! 💎 Con sẽ giữ nó mãi mãi!”
Thiền sư mỉm cười, rót trà vào chén, đẩy về phía Tinh Nghịch: “Con uống trà đi. Rồi Thầy hỏi con, viên đá này có gì đặc biệt?”
Tinh Nghịch nâng niu viên đá, ngắm nghía: “Nó lấp lánh, có đủ màu sắc, lại còn rất cứng nữa ạ! ✨ Chắc chắn nó sẽ không bao giờ hư hỏng!”
Thiền sư gật gù: “Con nói đúng, nó rất đẹp. Nhưng con có biết, tất cả mọi vật trên đời này, dù đẹp đẽ hay cứng cáp đến đâu, cũng đều tuân theo quy luật của pháp hữu vi không? 🤔”
Tinh Nghịch ngơ ngác: “Pháp hữu vi là gì ạ?”
“Là những thứ có hình tướng, có sinh có diệt, có thay đổi. Giống như bông hoa kia 🌸, hôm nay nở rộ, mai lại tàn úa. Như giọt sương trên lá 💧, sáng còn long lanh, trưa đã tan biến. Viên đá của con cũng vậy, dù bây giờ đẹp đẽ, nhưng qua thời gian, nó cũng sẽ bị bào mòn, phai màu, thậm chí vỡ vụn.”
Tinh Nghịch xịu mặt: “Vậy… không có gì là mãi mãi sao Thầy? 😔”
Thiền sư Nhất Tâm chỉ vào chén trà đang bốc hơi: “Hơi nước này con thấy không? Nó tan biến vào hư không, không hình không tướng, không sinh không diệt. Đó gọi là pháp vô vi. Nó vượt ra ngoài mọi sự thay đổi, mọi sự ràng buộc.”
Tinh Nghịch càng thêm khó hiểu: “Nhưng… làm sao để đạt được pháp vô vi ạ? 😕”
Thiền sư nhẹ nhàng: “Con đường tu hành chính là từ pháp hữu vi mà nhận ra pháp vô vi. Chúng ta sống trong thế giới đầy biến động này, nhưng đừng bám víu vào bất cứ thứ gì. Hãy buông bỏ những ham muốn, những chấp trước, giống như con buông viên đá xuống vậy. 🤲”
Tinh Nghịch do dự, rồi từ từ đặt viên đá xuống bàn.
“Khi con không còn bám víu vào những thứ bên ngoài, con sẽ nhận ra được chân tánh của mình. 😊 Chân tánh đó cũng như pháp vô vi, không sinh không diệt, không bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì. Nó luôn hiện hữu, chỉ là chúng ta bị che lấp bởi ái nghiệp và vô minh mà thôi. 💔”
Thiền sư tiếp tục: “Giống như chúng ta đang đi trong dòng sông mê 🌊, Phật pháp như chiếc bè 🛶 giúp chúng ta vượt qua. Buông bỏ ái nghiệp, xả bỏ chấp trước, chính là cách để chúng ta tìm về bến bờ an lạc.💖”
Tinh Nghịch im lặng, cúi đầu suy nghĩ. Ánh mắt cậu dần sáng lên. Cậu cảm thấy như vừa trút bỏ được một gánh nặng vô hình. 😌
Thiền sư mỉm cười, nâng chén trà lên: “Nào, chúng ta cùng uống trà. Hãy tận hưởng hương vị của chén trà này, cũng như tận hưởng từng khoảnh khắc của cuộc sống, dù cho nó có vô thường đến đâu. 🍵”
Tinh Nghịch chắp tay: “Con cảm ơn Thầy! Con đã hiểu rồi ạ! 🙏”
Ngoài kia, tiếng chim hót líu lo chào đón một ngày mới. Ánh nắng ban mai rực rỡ hơn bao giờ hết.☀️
Chuaphuocquang,com