NGƯỜI HỌC ĐẠO THỨ THIỆT THÌ KHÔNG CÓ CÁI GÌ ĐỂ MÀ KHOE

Trưa nay tình cờ tôi coi trên mạng, tôi thấy trời ơi có cái anh Phật tử. Giáo lý thì không chịu học, rồi tự nhiên đi đâu kiếm khiêng mấy cái bàn gỗ Lũa về, kiếm tượng Tổ Đạt Ma để lên đó. Trên vách treo hai, ba câu của Hòa Thượng Thanh Từ, Hòa Thượng Nhất Hạnh,… rồi pha trà ngồi uống, cái đầu cạo trọc lóc, mặc cái áo tu, mà cái mặt chả nhìn có vẻ mãn nguyện lắm!

Giống như vậy là Tu rồi đó, chết một cái là kiếm cái chỗ cao nhất mà về đó… Không có được.


Người Sống Chết Với Đạo Thì Sao?

Thật ra phải nói, một người mà sống chết với đạo thì dầu là họ có những giây phút sống dễ duôi đi nữa thì mình nhìn cái cách mà họ tổ chức đời sống là mình biết đây là cái cách của một người sửa soạn ra đi (hướng đến giải thoát).

Tôi đã nói không biết bao nhiêu lần:

“Phải Buông bỏ mới giải thoát”.

Và:

“Nếu tự xét thấy khả năng Buông bỏ của mình ít quá thì nên hạn chế sở hữu những thứ khó Buông bỏ”.

Nhớ cái đó!

Còn đằng này do mình hiểu chữ “Khổ” nó quá là cạn đi, cho nên mình mới có cái kiểu Tu tà tà như vậy.


Coi Chừng “Tu” Kiểu Tích Lũy Bề Ngoài!

Bây giờ tôi nhìn cái cách mà ổng (anh Phật tử trên mạng) tổ chức nội thất của ổng là tôi thấy không xong rồi.

Không học Giáo lý gì hết, sách thì thỉnh về để nguyên cái miếng ni lông bọc sách, để nguyên vậy đó mà chụp lại cho người ta thấy là nhà này cuốn gì cũng có hết (mà không có đọc, cái miếng plastic bọc vậy bà cố tôi sao tôi đọc?!).

Phật thì thờ đủ thứ, Nam truyền, Bắc phái, bụng to, bụng nhỏ, ốm lòi xương, khổ hạnh, cái gì cũng thờ hết…

Rồi một bên thì treo câu của Hòa Thượng Viên Minh, một bên thì treo câu của Hòa Thượng Nhất Hạnh, bên thì treo Hòa Thượng Thanh Từ, rồi tôi liếc thấy mờ mờ làm như có Ajahn Chah, Achahn Naeb,… tùm lum. Có nghĩa là dồn hết tinh hoa của trời đất về, rồi tắt thở một phát thì thế nào cũng có cha rước mình đi, ý của đương sự nghĩ như vậy đó…

Nhưng mà không quý vị, không thể ầu ơ như vậy đâu.


Lời Khuyên Thực Tế Cho Người Học Đạo (Dù Ít Giáo Lý):

Dầu bây giờ quý vị có ít Giáo lý cách mấy quý vị cũng nhớ giùm tôi cái này:

  1. Chuyện đầu tiên: Học Giáo lý nghiêm túc. <br>Phải dành thì giờ học Giáo lý nghiêm túc (có Thầy, có bạn, có địa chỉ, nguồn tài liệu đàng hoàng).
  2. Chuyện thứ hai: Thường trực để ý tâm mình.
    Đừng có quán chiếu, quán mền gì cao siêu vội, mình chưa đủ căn cơ đừng có ham… Mình cứ để ý một chuyện thôi:
    • Thật ra một ngày như vậy sướng với khổ cái nào nhiều?
    • Cái Thiện, cái Ác trong tâm mình cái nào nhiều? <br>Cứ làm ơn nhớ bao nhiêu thôi. Rảnh thì đọc Kinh sách, ghi chép lại những điều quan trọng (đó là học). <br>Còn hành là sao? Là làm cái gì biết cái nấy, và chịu khó để ý một ngày như vậy cái Thiện – Ác, cái sướng – khổ, cái nào nhiều hơn?

Thì nếu mình có một Chánh Niệm ngon lành, một Trí Tuệ ngon lành (dù chỉ ở mức độ sơ cơ), mình sẽ thấy cái Ác (bất thiện) nó nhiều hơn.


Tại Sao Phải Học Giáo Lý?

Là bởi vì nếu không học thì mình không có phân biệt được:

  • Có những cái Ác mà Ác vi tế, có những cái Ác thô thiển.
  • Có những cái mà mình tưởng nó là Thiện mà thật ra nó là bất thiện.

Ví dụ: Mình học được ba mớ mình thấy mình hay, cái mình vui quá, cái mình tưởng cái này là niềm vui sống đạo. Không có, không có đâu. Cái này là Tăng Thượng Mạn (adhimāna – sự tự mãn, ngã mạn vi tế) đó. Cái đó không phải là Thiện đâu. Phải học Giáo lý mình mới biết.


Người Học Đạo Thứ Thiệt Không Có Gì Để Tự Đắc!

Người học Giáo lý mới hiểu ra cái này: Ngày nào anh còn len lén thấy anh là hay, là giỏi thì ngày đó “xin lỗi…. anh còn tệ lắm….!”. Cái người học Đạo thứ thiệt đó (chưa nói đến chứng ngộ, chỉ nói tới phàm phu mà tu đàng hoàng thôi) thì anh tuyệt đối không có một cái gì để anh tự đắc hết.

Vì sao? (Vì tôi đã nói một ngàn lần, một triệu lần rồi):

  • Cái biết của mình là cái biết luôn luôn trong tình trạng cần điều chỉnh.
  • Cái biết này không đủ để thay đổi cái con người của mình. (Nếu mà nó thay đổi được thì hôm nay mình đâu có ngu xuẩn, có tự đắc như vầy, đúng không…?!)
  • Cái biết này tắt thở một phát là mình đâu có đem theo được. Nhiều lắm là nó chỉ gieo thói quen, gieo chủng tử cho kiếp sau thôi. Mà cũng không cần tắt thở nữa, chỉ cần mang một trọng bệnh, bị alzheimer, bị đãng trí là nó quên mất hết.

Mình cứ lén lén thấy mình hay, mình giỏi, mà trời đất ơi… Ngày nào mình còn phiền não, ngày nào mà còn cái phàm phu, ngày nào mà còn co duỗi, nhúc nhích, hít thở, thì ngày đó mình còn KHỔ.

Đức Phật Ngài dạy rằng giống như một miếng phân người, dầu nó nhỏ xíu trên que gỗ thì đối với ta nó cũng đáng gớm như đống phân lớn vậy đó. Thì một chút hiện hữu trong cuộc đời sinh tử này cũng là cái đáng ngại, đáng chán. Một chút xíu hiện hữu chỉ là một hạt bụi nhỏ xíu bay trong gió, hễ còn có mặt trong cuộc đời này thì đó là cái chuyện vô nghĩa, vô ích, vô duyên, vô dụng.


Bản Chất “Dính Mắc” Của Chúng Sanh (Satta)

Mà do chúng sanh mình, trong kinh nói từ “Satta” là dính. Tức là đụng đâu dính đó.

Mình dính bằng hai cách: Mình dính vào cái mình Thích và cái mình Ghét. Mà tại sao Ghét cũng là dính? Là bởi vì khi Ghét mình dán cái Tâm mình lên đối tượng đó rồi mình lại đi tìm cái khác ngược lại cái mình Ghét. Cứ như vậy đó.

Cứ sanh ra là hễ do cái Nghiệp, mình sanh vô cái hoàn cảnh nào mà ngon lành là mình dính vô là đã đành rồi. Mà do cái tiền nghiệp, mình sanh trong cái hoàn cảnh trời ơi đất hỡi đó, mình lại tiếp tục dính như thường!


Ví Dụ Về Sự “Dính Mắc” Ngay Cả Trong Hoàn Cảnh Khó Khăn:

Như hồi nãy tôi có nói có cái anh chàng ở Miến Điện, tôi ngán muốn chết. Trời nắng chang chang vậy mà đèo hai con, một vợ rồi xách bầu, ống nước, thùng, thau, chum, chóe, rồi vô hì hục, chổng mông mà bơm giếng. Cái giếng bơm bằng chân đó, mà tôi đứng đây tôi nhìn tôi ngán.

  • “Trời ơi sao ngán quá, cái giếng bên Kālāma nó trong vắt à mà còn ngán, còn cái giếng này nước đem lên gì đâu còn thấy cái kiểu này…”

Vậy chứ mà một lát, nắng tắt, gió riu riu lên, ở đó nó mát lắm. Có khói lam chiều, có bữa cơm đơn sơ, rồi kê cái bàn tre ọp ẹp ra ngoài vườn vừa ăn, vừa nghe ba cái nhạc ngũ âm của Miến Điện ò e, ó e vậy đó. Rồi quất cái đèn dầu (nhà đó chưa có điện đâu) khói bay mù trời, mấy con thiêu thân, con bướm đêm nó bay chập choạng, mà nó vui dữ lắm! Bữa nay có trăng hay không có trăng tôi không biết mà nó vui dữ lắm. Rồi có bầy con nó bi bô vậy đó… Vậy là vui rồi đó, còn ngày mai sống kiểu gì thì ngày mai biết…

(Đó là ví dụ về sự dính mắc, tìm thấy niềm vui và chấp nhận ngay cả trong hoàn cảnh khó khăn, khiến người ta khó mà muốn thoát ra).


(Trích: Chuyện Phiếm Thầy Tu)