KHÔNG CÓ MỘT SỰ RA ĐI NÀO ĐEM LẠI NHIỀU TIẾC THƯƠNG NHƯ SỰ RA ĐI CỦA ĐỨC PHẬT

Bấm nghe hoặc đọc bên dưới.

Trong Kinh Chú giải có nói: “Không có một sự ra đi nào đem lại nhiều tiếc thương như sự ra đi của Đức Phật.”

Sự nhập Niết Bàn của một vị Chánh Đẳng Chánh Giác như Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, đã để lại niềm tiếc thương vô bờ bến và không bao giờ nguôi ngoai cho vô lượng chúng sinh ở lại, từ cõi người cho đến các cõi trời.


Trời Đất Rung Chuyển, Chư Thiên Khóc Thương

Kinh điển ghi lại rằng, vào giây phút Đức Thế Tôn nhập Vô Dư Niết Bàn, Đại Địa đã chấn động mạnh mẽ, mặt đất rung chuyển dữ dội, cây cối xung quanh nơi Ngài nằm đều đồng loạt trút lá như khóc thương.

Vô số Chư Thiên từ các cõi trời cao, bao gồm cõi Dục Giới, Sắc Giới, và cả Vô Sắc Giới, đã đồng loạt hiện thân giữa không trung, cùng dâng lên những lời tiếc thương thống thiết, than khóc vì mất đi một bậc Đạo Sư vĩ đại, người thầy của cả trời và người:

“Chúng ta đã trễ rồi, không còn kịp gặp được Thế Tôn nữa! Từ nay không còn người nào thương chúng ta như Thế Tôn, mà cũng không còn người nào biết rõ chuyện của chúng ta nhiều như Thế Tôn để có thể giúp đỡ, dẫn dắt chúng ta trên con đường giải thoát.”

Ngay cả những vị Phạm Thiên tôn quý, những bậc có thiền định cao thâm, cũng không thể làm chủ được cảm xúc của mình khi đối diện với sự mất mát quá lớn lao này, thương tiếc Đức Phật, người đã từ bi chỉ dạy cho họ con đường thoát khỏi khổ đau và vòng luân hồi sinh tử.


Nguồn An Ủi Cho Tất Cả Chúng Sinh

Khi Đức Phật còn tại thế, Ngài là nguồn an lạc và trí tuệ vô biên cho tất cả chúng sinh. Từ loài người thấp kém đến các vị Chư Thiên quyền lực, ai ai cũng tìm thấy nơi Ngài sự chở che và con đường sáng.

Ngay cả Đế Thích (Sakka), vị thiên đế cai quản cõi trời Đao Lợi đầy quyền uy, khi biết được phước báu của mình sắp cạn, thời gian tại thế sắp kết thúc, cũng không thể tránh khỏi sự lo sợ tột cùng về cái chết và sự vô thường. Trong cơn hoảng loạn ấy, Ngài đã tìm đến Đức Phật, vị thầy giác ngộ duy nhất, để cầu xin sự an ủi và chỉ dạy con đường vượt thoát.

Câu chuyện của Đế Thích chỉ là một trong vô vàn trường hợp, cho thấy mọi tầng lớp chúng sinh, từ những bậc quyền uy nhất cho đến những người cùng khổ nhất, đều tìm đến Đức Phật như một nơi nương tựa cuối cùng trong lúc hoang mang, lo sợ và khi đối diện với những khó khăn, khổ đau trong cuộc đời.


Ngọn Đèn Thế Giới Đã Tắt, Mắt Thế Gian Đã Khép

Con người vĩ đại ấy, nhân cách vĩ đại ấy không thể tìm đâu ra được nữa. Kể từ rạng sáng ngày Ngài nhập Niết Bàn, hình bóng từ bi và trí tuệ ấy đã vĩnh viễn ra đi không còn nữa, làm sao mà trời người không khóc thương cho được!

Trong Kinh điển, Ngài được tôn xưng là cặp mắt của thế giới, là ngọn đèn của thế giới. Khi Thế Tôn đã ra đi, đại địa trong mười muôn triệu thế giới rung chuyển. Chính thức kể từ giây phút đó, Chư Thiên, Phạm Thiên, và cả các vị Thánh A-La-Hán đều có một câu nói giống nhau rằng:

“Thế Tôn đã viên tịch, ngọn đèn của thế giới đã tắt, ánh mắt của thế giới đã khép lại.“

Đọc tới đoạn đó mới thấy thương… Có nghĩa là từ đây, chúng sanh lại phải sống trong cảnh mù loà của vô minh. Các vị có biết không, bao nhiêu nan giải, bao nhiêu khổ đau của mình, biết hỏi ai bây giờ để có câu trả lời chân thật và con đường đúng đắn…


Bốn Điều Bất Khả Xâm Phạm Của Một Vị Phật

Tuy nhiên, sự hiện hữu và những phẩm chất phi thường của một vị Phật là điều không thể nghĩ bàn và không gì có thể xâm phạm được. Đức Phật có bốn điều mà không ai, không một thế lực nào có thể ngăn che hay tác động được:

  1. 1. TÁNH MẠNG CỦA NGÀI (Không thể bị sát hại):
    • Sau khi Đề Bà Đạt Đa (Devadatta) lăn đá làm chân Đức Phật chảy máu, chư Tăng vì quá thương kính và lo lắng cho Ngài nên đã tụ lại đọc kinh cầu an.
    • Ngài nghe tiếng động mới hỏi Ngài Ānanda. Khi biết lý do, Đức Phật đã dạy rằng: “Này các Tỳ kheo, không bao giờ có chuyện tánh mạng của chư Phật lại bị ai đó đe dọa hay sát hại được. Các đấng Như Lai chỉ nhập Niết-bàn một cách tự nhiên khi các duyên đã mãn mà thôi. Các vị hãy đi đi, hãy trở về chỗ riêng của mình, các đấng Như Lai không cần ai bảo vệ.”
  2. 2. HÀO QUANG CỦA NGÀI (Không thể bị che khuất):
    • Hào quang của Đức Phật khi đã phóng ra thì có thể xuyên thấu lòng đất, chiếu sáng khắp các thế giới.
    • Ngay cả khi Ngài bước vào hội chúng của Phạm Thiên (những vị trời có hào quang rực rỡ), ánh sáng từ thân Ngài vẫn giữ nguyên sự chói lòa, vượt trội như ánh mặt trời buổi ban mai.
    • Quầng hào quang thường trực quanh thân Ngài, dù trong bất kỳ tình huống nào, luôn tròn trịa, viên mãn và hoàn hảo, không một ai hay một lực lượng nào có thể xuyên thủng hay làm mờ đi được.
  3. 3. TRÍ TUỆ CỦA NGÀI (Không thể bị ngăn che):
    • Trí tuệ của Đức Phật là Vô Ngại Trí, tức là sự hiểu biết không bị ngăn ngại bởi bất cứ điều gì, thông suốt quá khứ, hiện tại, vị lai.
    • Ngài có Nhất Thiết Chủng Trí (Sabbaññuta Ñāṇa), tức là trí tuệ thấu suốt tất cả mọi pháp, mọi hiện tượng trong vũ trụ, từ vi tế đến vĩ mô.
    • Ngay cả Ngài Xá Lợi Phất (Sariputta), bậc đệ nhất trí tuệ trong hàng Thanh Văn, đứng sau Đức Phật, thì sức nhớ và biết của Ngài cũng chỉ giới hạn trong khoảng một A-tăng-kỳ (Asaṅkhyeya) kiếp về quá khứ và tương lai. Trong khi đó, trí tuệ của Đức Phật vượt lên trên tất cả những hạn chế của thời gian và không gian.
  4. 4. LỄ PHẨM CÚNG DƯỜNG DÀNH RIÊNG CHO NGÀI (Không thể bị mất):
    • Bất kỳ lễ phẩm nào, dù chỉ là một củ khoai, một trái chuối đơn sơ, nhưng nếu đã được một người có lòng thành tác ý dành riêng để cúng dường cho Đức Phật vào ngày hôm sau, thì trong kinh nói rằng, dầu có xảy ra động đất, lũ lụt, núi lửa, thiên tai sóng thần cỡ nào đi nữa, thì trái chuối củ khoai đó cũng không thể bị mất đi hay hư hoại được trước khi đến tay Ngài.

NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT 🙏🙏🙏


  • Dựa theo lời giảng của Sư Giác Nguyên