Phật Pháp Bao La, Đâu Như Ta Nghĩ?

(Suy ngẫm của Sư Giác Nguyên | Sư Toại Khanh)

Thực Trạng Đáng Suy Ngẫm

Có biết bao nhiêu người giờ này đang tập trung vào bài bạc, nhậu nhẹt. Hoặc có những người cứ lặp đi lặp lại câu niệm “Nam Mô A Di Đà Phật”, chỉ với mong cầu duy nhất là được vãng sanh. Phải nhìn nhận thẳng thắn rằng, đó là một điều bất hạnh. (Người viết hiểu rằng quan điểm này có thể khiến một số người không hài lòng, nhưng đây là điều cần được suy xét một cách nghiêm túc).

Bởi vì sao? Phật Pháp thì bao la, vô tận. Đức Phật đã phải tu tập qua bao nhiêu A-Tăng-Kỳ kiếp mới thành tựu đạo quả dưới cội Bồ Đề. Ngài đã dành mấy chục năm trời để truyền dạy giáo pháp cho chúng sanh. Chẳng lẽ sau tất cả những công trình vĩ đại đó, Ngài nhập Niết Bàn rồi chỉ để lại cho chúng ta một câu niệm “Nam Mô A Di Đà Phật” là đủ hết hay sao? Quý vị có chấp nhận được điều đó không?

Sự Bao La Của Phật Pháp vs. Sự Giản Lược Hóa Bề Mặt

Tôi thấy có điều gì đó chưa ổn, rất lạ lùng. Nếu tôi là người không hiểu biết về Phật giáo, có lẽ tôi sẽ hỏi một vị Thầy rằng: “Thưa Thầy, nếu chỉ niệm câu đó mà bao hàm hết tất cả pháp tu, vậy thì Con xin hỏi Thầy: cả Tủ Kinh Tạng đồ sộ này mình đốt đi chứ để làm gì?”

Quý vị đã từng thấy Tủ Đại Tạng Kinh chưa? Mấy trăm, mấy ngàn cuốn kinh điển trong đó. Chẳng lẽ đốt hết, chỉ giữ lại câu “A Di Đà” là xong hay sao?

Nếu suy nghĩ theo lối đó, thì việc tu hành trở nên quá đơn giản:

  • Muốn vãng sanh thì niệm “A Di Đà”.
  • Sợ đoạ địa ngục thì niệm “U Minh Giáo Chủ Địa Tạng Vương Bồ Tát”.
  • Lúc sống gặp tai nạn, khổ ách thì niệm “Mẹ Quán Thế Âm Bồ Tát”.
  • Thờ mấy vị đó là xong… Khỏi cần đến Tam Tạng kinh điển, khỏi cần Tứ Niệm Xứ, khỏi cần Bát Chánh Đạo…

Dẹp hết! Dẹp hết ư?!

Phước Báu Biết Pháp và Nỗ Lực Tu Tập Chân Chính

Phải khẳng định rằng, biết được Phật Pháp là một phước báu vô cùng lớn lao. Nhưng, biết cái gì, biết theo cách nào, và biết được bao nhiêu lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Điều này phụ thuộc rất nhiều vào Ba-la-mật của mỗi người – tức là vốn liếng thiện lành, những công đức, hạnh lành mà chúng ta đã tích lũy trong các kiếp quá khứ.

Chứ quý vị đừng vội nghĩ rằng: con đi chùa rồi, có pháp danh, đã làm lễ quy y Tam Bảo là xong. Dạ thưa quý vị, như vậy là chưa đủ!

Bởi vì, câu hỏi thực sự là:

  • Anh đã học được gì từ Phật Pháp?
  • Anh đã hành trì được những gì?
  • Học được bao nhiêu và hành được bao nhiêu?

Giáo Lý và Hành Trì – Con Đường Không Thể Tách Rời

Mỗi khi có dịp chia sẻ, tôi luôn cố gắng nhen nhóm lại ngọn lửa nhiệt tâm tu học mà có thể các bậc thầy như thiền sư Kim Triệu đã thắp lên cho quý vị. Ngọn lửa đó nhắc nhở rằng:

  1. Không thể thiếu kiến thức giáo lý: Phải học, phải hiểu đúng lời Phật dạy.
  2. Không thể thiếu sự hành trì: Đã có kiến thức giáo lý thì phải ứng dụng vào thực hành, tu tập chuyển hóa thân tâm.

Hai yếu tố này – Học (Giáo lý)Hành (Hành trì) – không bao giờ có thể tách rời nhau trên con đường tu tập chân chính.

Trân Quý Thân Người – Cơ Hội Tu Tập Vô Giá

Và chúng ta phải luôn luôn ý thức rằng: mang được thân người là một phúc phận cực kỳ lớn lao. Trong các cõi sống, chỉ có thân người mới hội đủ điều kiện tốt nhất để nghe Pháp và tu tập giải thoát.

Khi đã biết mang thân người là cơ hội quý giá như vậy, thì chúng ta phải biết tranh thủ, phải biết tận dụng tối đa cơ hội ngàn vàng này để học và hành theo Chánh Pháp, chứ không thể lãng phí vào những việc vô ích hay những thực hành hời hợt, sai lệch.


Nguồn: Pháp thoại của Sư Giác Nguyên | Sư Toại Khanh