Trong một cuộc gặp gỡ giản dị, câu hỏi ngây thơ của một đứa trẻ đã mở ra bài pháp sâu sắc từ Đức Phật. Qua hình ảnh đóa hoa sớm nở chóng tàn, ý nghĩa của sự thiện lành trong một đời sống vô thường được tỏ bày thật nhẹ nhàng và trong trẻo.
Khi Phật đi qua ngôi làng gió sớm,
Một cậu bé mười tuổi đứng bên đường,
Đôi mắt hỏi: đời rồi cũng già chết,
Vậy thiện lành khác biệt ở đâu?
Không vô lễ, chỉ lòng chân trực hỏi,
Phật dừng chân, ánh mắt nhu hòa,
“Con đã thấy hoa nở chưa đó?”
“Dạ, con thấy, nhưng chóng tàn phai.”
“Sao người vẫn trồng hoa dù sớm tắt?”
Cậu lặng yên rồi nói thật lòng,
“Vì hoa đẹp, dẫu không lâu bền,”
Đẹp đủ khiến người ta gieo trồng.
Phật dạy tiếp: “Đời cũng như thế,
Không dài lâu, vô thường biến thiên,
Nhưng nếu được lấp đầy điều thiện,
Đời hóa hoa, ngát hương hiện tiền.”
Thiện không sống để đòi trường cửu,
Thiện làm đời sáng bừng khoảnh khắc,
Như tia nắng rọi vào mưa bụi,
Vệt cầu vồng đủ khiến lòng an.
Khi con thấy thiện trong tâm chính,
Thấy người lành, nhận biết, vui theo,
Từng giọt mát tưới vào tâm địa,
Hoan hỷ sinh, mầm trí vươn cao.
Khổ không đến nghiền người tan nát,
Nó mài gương để sáng nội tâm,
Được hay mất chỉ là lớp áo,
Tâm chất lượng mới định giá đời.
Đừng chờ dài, hãy làm điều đúng,
Một lời lành cũng đủ nở hoa,
Một hơi thở chánh niệm thuần hậu,
Là bông hoa giữa chợ đời xa.
Tự thắp đuốc, điềm nhiên bước tới,
Thiện từng ngày, tĩnh lặng mà sâu,
Trích lời Phật: “Tự mình nương tựa” —
Hương hoa thiện sẽ dẫn ta qua bờ.