Lời nói không chỉ là âm thanh, mà là một năng lực kiến tạo, một hạt giống gieo vào cả hiện tại và tương lai. Bài kệ này soi rọi vào sức mạnh của khẩu nghiệp, cho thấy lời nói có thể là gai nhọn gây thương tổn, cũng có thể là đóa sen thơm ngát dẫn lối về bến bờ an lạc.
Trong biển đời, lời lành như cánh nhạn
Lời ác như gai, đâm nát lòng người
Đức Phật thuở xưa, từng chọn buông bỏ
Tiếng thô bạo, chỉ giữ tiếng an vui.
Một đời kiếp trước, không nói lời độc hại
Dù bị khổ đau, vẫn giữ lòng từ
Lời êm ái như suối ngọt dịu dàng
Mang lại cảm thông, gieo mầm an lạc.
Nhờ tích lũy khẩu nghiệp lành trong tâm
Khi mạng chung, hóa sanh về cảnh thiện
Lại được sắc tươi, tuổi thọ trường tồn
Lời nói thanh tao, ai nghe cũng mến.
Người có lời hiền, tiếng nói như nhạc
Tướng lưỡi dài rộng, giọng ngọc chim ca
Lời Phạm Thiên vang vọng giữa trần gian
Dù ở cõi người hay làm Thiên tử.
Nếu chọn xuất gia, làm bậc giác ngộ
Một lời dạy thôi, chư thiên kính nghe
Cõi người lắng lòng, trời rồng quy phục
Lời vàng phát ra, khắp giới an hòa.
Đức Thế Tôn dạy, khẩu nghiệp quan trọng
Lời thô ác, gây hận, sinh tranh tài
Lời nhu hòa, kết nối, mở lòng người
Hương thơm lan tỏa, nghiệp lành kết trái.
Khéo giữ Chánh Ngữ, cắt gốc sân hận
Ngọt ngào, nhu hòa, tựa nhụy hoa sen
Tâm dần an tịnh, mở cửa thiền định
Thấy rõ vô thường, khổ, ngã, chân nguyên.
Lời nói thiện lành – hạt giống giải thoát
Trồng giữa thế gian, hoa quả trời người
Nhưng quả lớn nhất, vượt ngoài ba cõi
Chính là một bước, về bến Niết bàn.