🌹 Trong một đời trước khi còn là con người, Đức Phật đã từ bỏ lời nói độc ác. Ngài tránh nói những lời làm tổn thương, mà chỉ nói lời không lỗi lầm, êm tai, dễ thương, mang lại sự cảm thông, dịu dàng, đẹp lòng và khiến nhiều người hoan hỷ.
Quả Lành Của Lời Nói Thiện
🪴 Nhờ tác động và sự tích lũy của thiện nghiệp ấy, sau khi mạng chung, Ngài được sanh lên cõi lành, cõi Trời, hoặc nếu sinh lại ở cõi người cũng hưởng quả lành mười điều: tuổi thọ lâu dài, da dẻ tươi sáng, đời sống an vui, danh tiếng tốt, địa vị cao, dung mạo đoan nghiêm, tiếng nói hay, hương thơm, vị ngon, và xúc chạm vi tế thanh cao như chư Thiên.
Khi hết phước ở cõi trời và trở lại cõi người, Ngài được tướng Đại Trượng Phu và các quả báu tương ứng:
👅 Lưỡi dài và rộng.
🦜 Giọng nói êm dịu như tiếng Phạm Thiên hay tiếng chim Ca-lăng-tần-già.
👑 Nếu sống tại gia, Ngài trở thành bậc Chuyển Luân Thánh Vương, lời nói được tất cả mọi người – từ cư sĩ, Bà-la-môn, thị dân, quan lại, võ tướng, đại thần, phú gia cho đến các vương tử – đều lắng nghe và chấp nhận.
☸️ Nếu thành Phật, lời nói Ngài được chư Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni, nam nữ cư sĩ, chư Thiên, loài người, A-tu-la, Long, Càn-thát-bà… đều tin nhận và tuân theo.
☘️ Thế Tôn dạy như sau:
Không nói lời độc ác,
Gây tranh cãi hại người,
Lời thô bạo cộc cằn,
Não hại và áp bức.Nói lời dịu ngọt ngào,
Hòa thuận và thân ái,
Lời đẹp ý lòng người,
Chạm sâu vào tâm trí.Lời khiến ai nghe thấy,
Tâm liền được an vui.
Nhờ khẩu nghiệp tốt đẹp,
Hưởng quả báo nơi Trời.Hết phước Trời trở lại,
Vẫn được tiếng nói hay,
Cùng tướng lưỡi dài rộng,
Lời ai cũng chấp nhận.Dù sống đời cư sĩ,
Lời nói đều thành công;
Nếu chọn đời xuất gia,
Lời càng thêm uy lực,
Khiến nhiều người tin nhận.
(Trích 32 Đại Nhân Tướng)
Con Đường Tu Tập Chánh Ngữ
Lời nói không chỉ là phương tiện giao tiếp mà còn là một phần của nghiệp. Một câu nói có thể hàn gắn hay phá hủy, có thể gieo an lạc hay gây khổ đau. Khi Đức Phật còn là phàm nhân, Ngài chọn buông bỏ lời ác, chỉ giữ lời thiện. Đây chính là tu tập Chánh Ngữ – một yếu tố của Bát Chánh Đạo dẫn đến giải thoát.
Người thực hành không nói lời độc ác đang trực tiếp đoạn trừ một gốc rễ của phiền não: sân hận. Sân được nuôi dưỡng bởi lời nói cộc cằn; khi lời nói trở nên dịu dàng, tâm cũng dần an tịnh. An tịnh của tâm là nền tảng để tiến sâu vào thiền định, và thiền định vững chãi là điều kiện để thấy rõ bản chất vô thường, khổ, vô ngã của mọi pháp.
Vì vậy, lời nói thiện lành không chỉ mang lại quả báo tốt đẹp ở đời này và đời sau, mà quan trọng hơn, nó là bước khởi đầu cho con đường chấm dứt khổ đau, đưa đến Niết-bàn. Người hành giả biết rằng, mỗi lời nói nhu hòa, chân thật, lợi ích… chính là một bước đi xa hơn khỏi vòng sinh tử.