Chúng ta sống trong một thành phố tâm trí, mải mê xây dựng những mặt tiền lộng lẫy là danh vọng, hình thức, lời hay ý đẹp. Nhưng liệu chúng ta có đang bỏ quên một “hạ tầng” quan trọng hơn nằm ngay dưới chân mình?
🏙️ Thành Phố Lộng Lẫy và “Hệ Thống Cống Ngầm” Bị Lãng Quên
Ta trang hoàng cho từng con đường, góc phố của phần nổi. Nhưng mấy ai để ý đến hệ thống “Cống ngầm” nằm sâu dưới lớp đất của ý thức hằng ngày? Nơi ta vứt xuống mỗi ngày một chút rác rưởi:
- 🗑️ Một lời nói khó nghe, một nỗi bực dọc chưa nguôi.
- 🗑️ Một sự ghen tị âm thầm, một ham muốn lén lút.
- 🗑️ Một nỗi lo về tương lai, một niềm nuối tiếc quá khứ.
Rác phiền não cứ dồn ứ, ngày này qua tháng nọ, tạo thành những mảng bám của chấp niệm, những khối bùn của sân si, làm tắc nghẽn những đường ống thoát nước của tâm hồn.
“Ta không hay, vì trên mặt đất, trời vẫn nắng, đời vẫn vui. Nắng ráo mà, lo chi chuyện nước trôi!”
🌪️ Và Rồi, Cơn Bão Đời Đột Ngột Ập Tới…
Đó không phải là mây đen, sấm chớp của đất trời, mà là cơn bão của Mất-Được, Khen-Chê, Vinh-Nhục. Là một sự phản bội, một thất bại, một cuộc chia ly. Nước mắt tuôn, nỗi sầu dâng, cơn giận bốc lên xối xả… nhưng hỡi ôi, cống đã tắc rồi!
Nước không có lối thoát, cứ dâng lên mãi, dâng lên mãi.
Nỗi buồn nhỏ hóa thành biển khổ.
Cơn giận con con biến thành trận lũ quét tàn phá.
Phiền não ngập tận mái nhà, nhấn chìm tất cả bình an. Đó là cảnh ngập úng của một tâm hồn không được dọn dẹp.
🛠️ Công Việc Thầm Lặng Của Người Tu Hành: “Thông Cống” Mỗi Ngày
Này bạn hỡi, người tu hành cũng sống trong thành phố ấy, cũng chịu chung những cơn bão của Tám Ngọn Gió Đời. Họ không có phép màu để ngăn bão tới, nhưng mỗi ngày, họ đều lặng lẽ làm một công việc không ai thấy: Thông cống.
Mỗi ngày, họ dành ra một giờ tĩnh tại, thắp lên ngọn đèn Chánh niệm, soi vào những đường cống tăm tối của nội tâm. Họ không sợ bẩn, không né tránh, lặng lẽ khơi từng đám chấp trước, dọn từng mảng sân si, gỡ từng cọng rác hờn ghen.
💧 Khi Bão Qua, Tâm Mình Không Ngập Úng
Để rồi khi cơn bão đời ập đến, nước phiền não cũng tuôn xuống xối xả. Nhưng lạ thay, chúng cứ thế trôi đi, trôi đi qua hệ thống cống ngầm đã được dọn dẹp quang đãng. Nước rút rất nhanh, chỉ để lại chút ẩm ướt của một bài học.
Cơn đau vẫn cảm nhận, nỗi buồn vẫn ở đó, nhưng chúng không đọng lại, không biến thành trận lụt tàn phá. Mặt đất tâm hồn chỉ sau một lúc đã khô ráo, bình an.
Vậy nên, bạn hỡi, đừng chỉ chăm lo cho vẻ đẹp bề mặt. Sức mạnh thực sự không phải là ngăn được bão giông, mà là khi bão qua, tâm mình không ngập úng.