HẠNH LẮNG NGHE QUÁN THẾ ÂM [Thi Kệ]

Khi nhắc đến Quán Thế Âm, chúng ta thường nghĩ về một vị Bồ tát lắng nghe lời cầu cứu từ bên ngoài. Nhưng phải chăng, hạnh nguyện vĩ đại ấy còn là một pháp tu thực tiễn nằm ngay trong tâm ta? Bài kệ này là một lời mời gọi, hãy cùng lắng nghe ‘âm thanh của thế gian’ bắt đầu từ chính nhịp thở và cảm xúc của mình, để thấy rằng trí tuệ và từ bi vốn chưa từng vắng mặt.


Giữa ồn ào, thử nghe một nhịp lặng.
Không tiếng nào, mà tính nghe vẫn còn.
Quán Thế Âm, chẳng ở nơi huyền ảo,
Nằm ngay đây, trong sáng suốt tâm hồn.

Nghe khổ lạc, nghe gập ghềnh hơi thở,
Nghe một mình, không vội lập đúng sai.
Khi nghe sâu, trí–bi cùng mở cửa,
Mắt hiền hơn, lòng nhẹ bẫy trần ai.

Diệu Âm dậy, như triều lên rất chậm,
Không phá ai, mà cuốn sạch bụi mờ.
Phạm âm trắng, rửa tay ta khỏi nóng,
Thắng thế gian, vì không hấn thua hơn.

Phổ Môn đó, không biên cương ngăn ngại,
Ứng muôn hình, chỉ để giữ an nhiên.
Hễ tâm sáng, oán sầu thôi hóa giải,
Không cầu xin, chỉ thấy biết vững bền.

Nhĩ căn dạy: nghe mười phương bình đẳng,
Gần hay xa, cũng chỉ là đang nghe.
Khi tiếng tắt, biết còn nguyên tri giác,
Ấy “thường” kia, không đến cũng không về.

Tịch mà chiếu, chiếu mà không dính mắc,
Một nụ cười, cũng hóa độ phong ba.
Đại bi khởi, chẳng vì ta “cứu rỗi”,
Chỉ vì thương, nên thấy cách bước ra.

Người gọi Mẹ, thực ra đang gọi chính
Một bờ trong, chưa từng vắng trong ta.
Danh hiệu ấy, như neo cho ý thức,
Buộc con thuyền, khỏi xoáy nước thị phi.

Tâm tạo hết, nhân nào ra quả nấy,
Nghe để làm, cho đúng pháp, đúng đời.
Thoát bảy nạn, là thoát điều mê chấp,
Rời ba độc, là thấy đủ, thôi đòi.

Xin giữ nhé, Diệu Âm nơi Ta-bà,
Từ sáng mai, đến hết cuộc người qua.
Chỉ lắng nghe, rồi thắp lên tỉnh thức,
Thế gian này, mát dịu tự bao la.