CÀ PHÊ ĐẮNG, ĐÁ KHÔNG ĐƯỜNG — MỘT LY ĐỜI TỈNH THỨC

Trong một buổi chiều muộn, bên ly cà phê đen không đường, có những bài học lớn về cuộc đời được chiêm nghiệm. Vị đắng không phải để né tránh, mà để thấu hiểu. Đá lạnh không phải để run sợ, mà để thấy sự tan đi của biến cố. Bài kệ này là một ngụm cà phê như thế – đắng gắt, nhưng đầy tỉnh thức.


Ly đen trước mặt, đá kêu lách tách.
Ngụm đầu đắng gắt, cổ họng chợt co.

Ai chưa từng khổ sẽ bảo: “sao uống nổi?”
Người đi qua bão khẽ gật: “vị quen rồi.”

Đời không ngọt sẵn, như ly này không đường.
Mỗi nỗi đắng là một bài học tỉnh.

Đá lạnh giống biến cố, chạm môi thì run,
Nhưng đá cũng tan, như buồn rồi cũng lắng.

Còn lại người uống — trầm, sâu, ít nói.
Hậu vị âm ấm — từ bi vừa nhen.

Hỏi cái đắng: “Mày từ đâu đến?”
Nó đáp: “Từ tham, sân, và chấp.”

Hỏi cái lạnh: “Mày muốn gì ở ta?”
Nó bảo: “Cho ta tan trong hơi ấm chánh niệm.”

Ta bật lửa trí tuệ, rót thêm giọt hiền.
Thấy nhân quả vận hành như máy xay.

Có người bảo: “Thêm đường cho dễ uống.”
Ta mỉm cười: “Thêm hiểu thì đủ rồi.”

Khi tâm đứng vững, thiếu ngọt chẳng sao.
Khi biết buông bớt, ly đời bỗng trong.

Cầm hết đắng lên, mới biết mình lớn.
Nhấp chậm từng ngụm, lắng chỗ khổ câm.

Một ngày nhớ lại, đắng này thành thương.
Vì nhờ nó, ta thôi sợ giông gió.

Uống hết ly đời, chẳng cần phô trương.
Chỉ cần lòng ấm, mắt hiền, lưng thẳng.

Đời chẳng cần quá nhiều mật để ngọt.
Chỉ cần trái tim đủ vững để uống trọn vị đắng.