Trong Bát Chánh Đạo, Chánh Tri Kiến là ngọn đuốc soi đường. Nhưng “thấy đúng” không phải là sở hữu một bộ kiến thức cao siêu, mà là khả năng nhìn thẳng vào thực tại—ngay cả khi nó không như ý. Bài kệ này là một hành trình mở mắt, chỉ cho ta cách học pháp ngay giữa dòng đời, để tìm thấy tự do từ chính sự thật.
Học pháp giữa dòng đời, mở mắt bằng Chánh tri kiến.
Hai cửa đi vào: nghe đúng pháp, rồi như lý tác ý.
Nghe Bậc Chánh thuyết, lời trong như nước suối đầu nguồn.
Rồi đưa vào tim óc, soi lại thân tâm và cuộc sống.
Nhìn ngũ uẩn: thân, thọ, tưởng, hành, thức – tất cả đang đổi.
Vui cũng có đấy thôi, nhưng mỏng manh như bọt sóng.
Nụ cười hôm nay, mai có thể là nước mắt.
Tình nồng hôm nay, mai có thể thành người lạ.
Già đến như một thông báo không cần hẹn trước.
Bệnh gõ cửa, khi ta bận mưu sinh.
Cái chết, dấu chấm hết sau một hơi thở cạn.
Thấy vậy để biết: khổ là sự thật đầu tiên.
Nhưng khổ không tự nhiên sinh – nó nảy mầm từ ái thủ hữu.
Và khổ có thể dừng – khi ta buông điều nên buông.
Con đường dừng khổ chẳng xa – chính là chánh niệm tỉnh thức.
Bước bằng Bát Chánh Đạo, nhẹ như chân trần trên cỏ ướt.
Chánh tri kiến không phải thuộc lòng vài bài kinh.
Mà là thấy rõ cái đang là, ngay trong bếp, ngoài đường, trên xe buýt.
Thấy vô thường trong từng tin nhắn đến – và đi.
Thấy vô ngã trong vai diễn “tôi” thay áo mỗi khoảnh khắc.
Khi vui, biết vui là khách trọ.
Khi buồn, biết buồn cũng là mây nổi.
Hít vào, thân đây; thở ra, tâm lắng.
Ở yên trong giây phút, đời bớt chao nghiêng.
Thấy thân là khổ, không để ghét thân; chỉ thôi lầm chấp.
Thấy đời vô thường, không để bi quan; chỉ thôi mơ bền bỉ.
Thấy duyên sinh, biết trân quý từng nhân lành nhỏ.
Gieo từ bi, gặt bình an qua từng ánh mắt, lời nói.
Chánh tri kiến lớn dần như bình minh lên đỉnh phố.
Không ai bán được, cũng chẳng ai tặng không.
Mỗi người phải tự đi: nghe – suy tư – thực tập.
Vấp ngã cũng học, đứng dậy cũng học, thở cười cũng học.
Khi thấy đúng, lòng bớt sợ ngày mai đổi khác.
Vì đã hiểu: đổi khác là hơi thở của pháp.
An trú giữa đời động, như sen nở giữa bùn.
Đó là học pháp giữa dòng đời – thấy biết trọn vẹn để tự do.