Giữa dòng chảy bất tận của thông tin và cảm xúc, những suy nghĩ trong đầu ta chính là bánh lái định hướng con thuyền cuộc đời. Lời Phật dạy không phải là sự phán xét, mà là tấm gương sáng giúp ta soi lại ba “dòng chảy ngầm” của tâm thức: ham muốn, sân hận và ý niệm làm hại, để từ đó tìm về sự trong sáng và bình yên.
Kinh “Bất chánh tư duy” nhắc tôi soi lại mình,
Tà tư duy có ba: dục, sân và hại,
Dục là thích – muốn – dính; sân là chán ghét, bất mãn,
Hại là toan tính làm tổn thương lợi ích của người.
Đối trị rất rõ: ly dục là vô tham,
Sân được tắt bằng từ tâm – mát mẻ,
Hại được hóa bằng bi tâm – biết cảm thông nỗi khổ,
Ghi nhớ như la bàn để khỏi lạc đường.
Hại tư duy không chờ đao kiếm hay máu rơi,
Chỉ một câu nói găm vào tim cũng đủ,
Cố tình không chào, cố ý làm người khác tủi,
Cũng là mũi kim đâm thủng một ngày an ổn.
Muối trong tay mẹ vẫn mặn, đường trong tay thù vẫn ngọt,
Bất thiện là bất thiện – đừng sơn phết lý do,
Bực vì ai dùng đồ mình mà không hỏi, hãy gọi tên cảm xúc,
Thấy rõ sân và bỏn sẻn, trí tuệ mới mở ra.
Rừng vắng là niềm vui của người không sợ vắng,
Thế giới hiện ra theo phẩm chất của tâm,
Muốn đi xa trên lộ trình từ bi, hãy bớt giao tiếp dư thừa,
Ít email, ít điện thoại, để trái tim lắng xuống.
Phiếm luận là trọng tội đối với người học đạo,
Đề tài vô ích kéo ta rơi từ mây xuống bùn,
Hãy chọn “tùy thời đàm pháp”, đúng lúc, đúng ích,
Và canh giữ chánh niệm như người gác cổng.
Nhớ đến cái chết – bài học làm nguội cơn sân,
Thấy đời ngắn để buông thả những dính mắc,
“Kẻ trộm mùi hương” nhắc ta: càng lệ thuộc càng ít tự do,
Nhu cầu thấp càng nhiều, nhu cầu cao sẽ mất chỗ.
Thời kỹ thuật vùn vụt, thêm một thích là mẻ một góc tự tại,
Hãy bớt thích để còn chỗ cho thở và thương,
Nuôi vô tham, vô sân, thêm bi – trí – giới,
Đường xa hóa gần khi tâm trong và nhẹ.