Giữa vô vàn lựa chọn của cuộc sống, câu hỏi “chọn người mình thương hay người thương mình?” không chỉ dành cho tình yêu đôi lứa, mà còn là một ẩn dụ sâu sắc cho con đường tâm linh. Đâu là “cái ta thích” nhất thời và đâu là “cái ta cần” cho sự an ổn dài lâu? Bài kệ này là một lời tự vấn để chúng ta sắp xếp lại hành trang của mình.
Tâm lành – tài sản vô giá giữa đời.
Hỏi nhỏ: chọn người mình thương hay người thương mình?
Câu hỏi đời, nhưng rất Phật: “thích” khác “cần”.
Biết cái cần, ta hiểu mình, bớt lạc.
Phàm phu lẫn giữa thích và cần như sương.
Bậc thánh thấy rõ nhu yếu của chúng sinh.
Khi phải chọn, hãy chọn cái cần để sống.
Vì cái cần dẫn đường, cái thích dắt lạc.
Thiện pháp chính là “người thương ta” thật.
Bất thiện là “kẻ ta mê” nhưng phụ rẫy.
Hãy kết bạn với điều lành, dứt duyên ác.
Chọn tri kỷ lành hơn tri âm cảm tính.
Hành trang bốn kiểu: đeo đầy điều vô dụng.
Hay túi gọn toàn điều cần tỉnh thức.
Hoặc túi nhỏ, chỉ mang rất thiết yếu.
Và rốt ráo: chẳng mang, đường vẫn rộng.
Đó là dấu chân thánh: nhẹ đến vô hành.
Chỉ chờ hơi cuối, không còn cư mang nữa.
Ta còn nặng nghiệp nên cần học nhân quả:
Nhân sinh quả, quả lại sinh nhân mới.
Bệnh do tiền nghiệp, do sinh hoạt, do thực phẩm,
Do tâm lý, và do ngoại lực chạm.
Biết gốc bệnh để sửa nhân trong hiện tại,
Từ quả xấu, quay đầu gieo hạt lành.
Phước sanh từ bố thí, trì giới, nghe pháp,
Cung kính, phục vụ—khiêm hạ tự nhiên nở.
Phước cung kính khiến người khác muốn cúi chào,
Phước trí tuệ mở đường, đèn Giới–Định–Tuệ.
Đừng tụng suông, đừng chạy theo huyễn tượng,
Kinh để hiểu, để hành, để chuyển hóa.
Nóng giận một cơn, nhà có thể thành tro—
Giữ chánh niệm như thở, mắt tai phòng hộ.
Nghe pháp như nghe lời cha mẹ góp ý,
Minh sư chỉ lối: chọn cần, bỏ cái thích.
Rèn thói quen thiện—bản tánh thứ hai sẽ hiện.
Tâm lành ta giữ lấy: của báu suốt muôn đời.