MỞ LÒNG

Giữa những vội vã của cuộc đời, có một hành động giản dị lại mang sức mạnh chữa lành lớn lao: “mở lòng”. Mở lòng không phải là một triết lý cao siêu, mà là một thái độ sống, một sự cho phép mình được kết nối, được buông nhẹ, và được bình yên. Bài kệ này như một dòng suối mát, mời gọi chúng ta khám phá những cánh cửa mà trái tim có thể mở ra.


Mở lòng để gió chạm vai
Cho mây ghé xuống, cho ngày thong dong
Bụi đời rơi bớt giữa lòng
Như sông bỏ bớt đục trong về nguồn.

Mở lòng với kẻ tha phương
Cho câu chào nhẹ, cho hương thiện lành
Không mong được đáp ân tình
Chỉ mong một chút an bình nở hoa.

Mở lòng khi kẻ đi qua
Để lưu luyến hóa thành ra nụ cười
Đường đời ngắn ngủi mấy thôi
Được yêu thương chút là đời rộng hơn.

Mở lòng như kẻ biết ơn
Người cho, kẻ nhận – cả hai đều giàu
Cái hơn, cái kém mai sau
Chẳng bằng một tấm lòng sâu nghĩa tình.

Mở lòng giữa cuộc tranh giành
Là thôi muốn thắng, là đành nhường thua
Nhường trong một chút hơn thua
Để yên nguyên cả mùa xuân trong lòng.

Mở lòng thấy chuyện đã xong
Không ôm cái cũ để mong đổi gì
Người xưa, cảnh cũ… cũng đi
Còn mang thêm nữa chỉ vì tự khổ.

Mở lòng cho ánh sáng đổ
Vào nơi lâu đóng kín bờ u mê
Bóng đêm chẳng kịp quay về
Khi tia nắng mới tràn che mọi miền.

Mở lòng với chính mình yên
Nhìn sâu thương lấy những miền tổn thương
Không ai vẹn trọn trên đường
Ngã đôi lần mới tìm phương đứng dậy.

Mở lòng cho bước chân thấy
Đời còn rộng lắm, đất này còn thơm
Còn hoa biết nở trong sương
Còn chim biết hót giữa vườn lặng yên.

Mở lòng như thể buông liền
Những điều không đáng để phiền lòng thêm
Đường xa, dẫu lắm truông ghềnh
Mang nhẹ, bước sẽ đi bền, đi xa.