TÌNH THƯƠNG RƠI RỚT – VÔ THƯỜNG CHO NGƯỜI Ở LẠI…

Khi tuổi xế chiều, những bão giông của đời dần lắng lại, nhường chỗ cho một cuộc đối thoại thầm lặng hơn với chính mình. Đây không phải là lúc để níu kéo hay dạy bảo, mà là lúc để thực hành nghệ thuật buông bỏ và yêu thương bằng trí tuệ. Bài kệ này là những lời thủ thỉ, những chiêm nghiệm sâu sắc cho hành trình trở về, để thấy rằng an lạc đích thực nằm trong sự giản đơn và một tấm lòng tỉnh thức.


Tình thương rơi rớt, không rơi mất—chỉ mỏng đi
Quán vô thường: thấy đủ, bớt cần níu
Yêu bằng tuệ, không bằng nợ cảm xúc
Để thương không hóa gông cùm cho nhau.

Tuổi xế chiều, tập ngồi yên với thở
Đừng dạy con thêm, khi trí lực đã lơi
Nhẹ chữ “của tôi”—nặng “tỉnh giác” mỗi bữa
An lạc chính là bớt đòi hỏi cuộc đời.

Đừng viện “giọt máu đào” để phân ranh thương ghét
Đại bi nhìn ai cũng bạn đồng sinh
Tâm hẹp sẽ hóa cô đơn giữa nhà mình
Tâm rộng, mỗi người là ruộng phước để gieo.

Thế gian thiền: rửa chén, ăn cơm, lau giọt lệ
Xuất thế gian thiền: thấy tham–sân–si khởi—buông
Viễn ly tam độc: con đường mở rộng
Ngay giữa bếp nhà, Niết-bàn có lối ra.

Ngũ uẩn như mây: thân này đến–đi
Có mất chớ vọng cầu—tro xương đâu là “tôi”
Chết ở đâu, thanh thản kết ở đó
Đi gọn ghẽ, để người ở lại nhẹ lòng.

Phước không nằm trong “kinh tế nhà chùa”
Đạo lực nở từ đời sống đơn sơ
Học theo hạnh khất sĩ: đủ–tri túc
Pháp sáng lên khi ngã mờ đi.

Đúng–sai bớt luận, trí tuệ thêm sâu
Thấy pháp hữu vi đều mượn tên mà có
Không bám tượng–chuông–tượng đài hoành tráng
Bám một hơi thở thật—là đủ đường về.

Tình thương rơi rớt—xin trả lại phẩm chất thanh lương
Thương không dính—là thương cao nhất
Đưa nhau qua bờ bằng tấm lòng tỉnh thức
Và nở một nụ cười: “Vô thường—nhưng đủ đầy.”