Giữa muôn vàn lý thuyết và niềm tin, con đường dẫn đến bình an thực sự lại không nằm ở đâu xa xôi. Nó bắt đầu từ hành trình tự vấn, tự thực chứng, như Đức Phật đã từng bước đi. Bài kệ này là những dòng chiêm nghiệm cô đọng, nhắc nhở chúng ta về những nguyên tắc cốt lõi: từ Trung Đạo, Chánh Niệm, lòng Từ Bi cho đến sự thấu hiểu Vô Thường – những chìa khóa mở ra cánh cửa an lạc ngay trong tâm mình.
Chân lý chẳng đến từ niềm tin mù quáng,
Mà từ hành trình tự vấn, tự truy cầu.
Như Phật ngày xưa, rời bỏ ánh hào quang,
Để tìm ra con đường thoát khổ đau nhiệm mầu.
Ngài thấy đời người có sinh, già, bệnh, chết,
Khổ hạnh ép mình, nào phải lối thoát đâu.
Đời sống buông thả chỉ thêm phần mỏi mệt,
Trung Đạo hiện bày, là nhịp bước qua cầu.
Con đường giác ngộ không dành cho riêng ai,
Mà ở chính nơi mỗi người tự quán chiếu.
Hãy xét lại những định kiến đúng sai,
Để trí tuệ bừng lên từ những điều mình hiểu.
Thực hành chánh niệm, quan sát tâm hằng ngày,
Để thấy rõ những dòng niệm khởi, niệm trôi.
Sống quân bình, tránh xa mọi lung lay,
Điều hòa thân tâm, an trú giữa cuộc đời.
Từ bi không phải là lời nói suông,
Mà là hành động, dù nhỏ bé đến đâu.
Như chim sẻ nhỏ mang một giọt nước tuôn,
Quyết dập rừng cháy với trọn vẹn tình thương.
Hãy nhớ rằng vạn vật đều vô thường,
Thân này, cảnh này, rồi cũng sẽ phai tan.
Gieo nhân thiện lành, sẽ gặt quả yêu thương,
Đó là quy luật nhân quả rõ ràng.
Lòng từ chính là chìa khóa của bình an,
Mở rộng tình thương, hạnh phúc tự tìm đến.
Không phân biệt bạn thù hay sang hèn,
An lạc chân thật sẽ vững bền.
Mục tiêu cuối cùng của mọi pháp tu,
Không phải thần thông hay quyền phép cao xa.
Mà là giải thoát, phá tan ngục tù,
Tìm thấy sự bình an trong chính tâm của ta.
Dù bạn là ai, theo đức tin nào,
An bình nội tâm là điều cốt lõi nhất.
Hãy chọn yêu thương, chọn lòng từ bi trao,
Vì đó là con đường chân thật.