Trong thời đại thông tin bùng nổ với vô số lời dạy và quan điểm, làm thế nào để ta không bị lạc lối? Hơn 2500 năm trước, Đức Phật đã trao cho chúng ta một ‘chiếc khóa’ vạn năng, không phải để tin theo một cách mù quáng, mà để tự mình thẩm định đâu là con đường dẫn đến sự an lạc và giải thoát thực sự. Bài kệ này chính là cẩm nang cho sự tự do trong nhận thức ấy.
Giữa muôn ngàn tiếng nói,
Biết đâu thật, đâu sai?
Đức Phật trao chiếc khóa,
Để người tự mở khai.
Không phải cứ “nghe nói”,
Đã vội gọi là chân.
Phải soi qua thực tiễn,
Xem thiện ác, lợi nhân.
Điều nào tăng tỉnh giác,
Khiến tâm ý sáng trong,
Làm hưng khởi từ bi,
Ấy là lời Phật dạy.
Điều nào gây si ám,
Đưa đến chấp, tham, sân,
Làm ta thêm hệ lụy,
Ấy chẳng phải Phật ngôn.
Pháp càng tu càng sáng,
Càng giản dị, nhẹ nhàng,
Không rối ren phức tạp,
Ấy dấu ấn chánh tông.
Pháp càng đi càng thích
Ở vắng lặng một mình,
Không tụ tập huyên náo,
Ấy chính đạo hành chân.
Pháp càng tu càng dễ,
Sống giản dị an hòa,
Dễ nuôi và dễ dưỡng,
Ấy dấu hiệu giải thoát.
Pháp càng đi càng thấy,
Khổ đế rõ tận cùng,
Tập đế dần cạn sạch,
Diệt đạo lộ hiện bày.
Không vướng vào thần chú,
Không kẹt chuyện tranh hơn,
Không tự tôn, chê mạt,
Chỉ mở rộng tâm từ.
Nếu lời nào khơi sáng,
Cho ta bớt bám níu,
Tăng khiêm hạ, bao dung,
Ấy thật là lời Phật.
Nếu lời nào hù dọa,
Kêu ràng buộc, giam cầm,
Khiến tâm càng chấp thủ,
Ấy chẳng phải Chân Kinh.
Phật dạy: chớ tin vội,
Dù lời ấy xưng danh,
Hãy quan sát tận tường,
Tự mình chọn đường đi.
Tự lực là căn bản,
Không nhờ vả bên ngoài,
Chân lý vốn một mối,
Biết rồi: tâm an nhiên.