NGƯỜI THƯƠNG MÌNH LÀ THIỆN PHÁP …

Thương mình bằng Chánh pháp: Chọn cái giúp mình lớn lên sáng lành, chứ không phải chọn cái mình thích nhất.


1. Lựa Chọn Giữa Cần và Thích

Cuộc đời là chuỗi lựa chọn. Phật pháp dạy ta phải biết phân biệt giữa “cần” và “thích” để chọn điều có lợi lâu dài:

  • **Nên chọn:** Cái giúp mình **lớn lên sáng lành** (Thiện pháp).
  • **Nên từ chối:** Những thứ có bốn đặc điểm: Ghét, không ưa, **có hại**, **chẳng lợi gì**.
Đời khôn ngoan là biết cân lợi–hại, nhắm lâu dài, đừng kẹt chút mê si.

2. Bốn Kiểu Lữ Hành Trên Đường Sinh Tử 🎒

Cuộc đời tu tập giống như việc đeo hành lý khi đi đường. Hạng người cao nhất là buông bỏ tất cả:

Hạng 1: Đeo túi nặng toàn món chẳng cần chi.

Hạng 2: Đeo vừa đủ những thứ thật cần thiết.

Hạng 3: Đeo túi rỗng—vẫn còn chỗ chứa nghi.

Hạng 4: **Không túi, chỉ con đường** (Bậc Thánh, nhẹ vai, vô sự an nhàn).

Sống **ít muốn, biết đủ** là chìa khóa để đạt trạng thái “không túi” đó.


3. Thiện Ác: Lối Mòn Dễ Đi Và Khó Đi

Thói quen tưới thói quen—**Thiện nuôi Thiện**. Ác cũ rủ ác mới, thành “tánh” rất nhanh. Ta cần thấy rõ:

  • ⬆️ **Thiện pháp:** Là **”người thương mình”** trước. Khó như **leo đồi sỏi đá**.
  • ⬇️ **Ác pháp:** Giống **”kẻ mình lỡ thương thôi”**. Trơn như **trượt băng xuống đồi**.

Để không lạc đường, ta phải **nương Văn–Tư–Tu** vững, dùng **Trạch pháp giác chi** để chọn đường.


Kết: Hạnh Phúc Là Đường Đi 💙

Mỗi sớm dậy, hãy **bớt đồ nặng trên vai**. Thương mình bằng Chánh pháp chính là:

**Hạnh phúc là đường đi**, chẳng đợi đích.
Làm lành, liền **an lạc ngay sát-na**.
Giữ chánh niệm, nói–nghĩ–làm đúng mực—đời khai phúc.