Tự Ngã – Dòng Sông Ngầm Của Mọi Hiềm Hận
Quý đạo hữu thân mến, trong tâm thức mỗi chúng ta luôn có một dòng sông ngầm chảy xiết mang tên là “Tự Ngã”. Chúng ta bám chặt lấy thân này, tên gọi này, và những sở hữu xung quanh như thể chúng là bất biến, mà đâu hay rằng gốc rễ của mọi khổ đau, hiềm hận và bất hòa đều từ sự chấp ngã này mà ra.
“Ai ôm hận oán, quán hận ấy sẽ hủy hoại chính tâm.
Buông bỏ cái ‘Tôi’ – cánh cửa ngộ mới thực sự mở ra.”
✨ 1. Từ “Cái Của Tôi” Đến Sự Cố Chấp
Từ thuở bé thơ, ta đã học cách nhận diện “cái của tôi”. Lớn lên, lòng sở hữu càng thêm rõ rệt: chiếc áo này, công việc kia, và cả những ý nghĩ của chính mình. Ta bám chặt vào “sự thật tạm” mà không biết rằng ý muốn của ta chẳng thể điều khiển được thực tại vô thường. Chính sự bám chấp này tạo nên những vọng động và nghiệp cũ cứ dồn đầy theo năm tháng.
✨ 2. Bài Học Từ Tôn Giả Tích Xá (Tissa)
Câu chuyện về ngã mạn:
Tôn giả Tích Xá vốn xuất thân từ hoàng tộc, mang theo sự tự ái và thói quen hưởng thụ vào chốn thiền môn. Khi gặp chuyện trái ý, lòng tự trọng bị tổn thương khiến ngài nổi giận, không chịu nhận lỗi và cúi đầu.
“Biết sai mà vẫn giữ phần mình, chính là đang tự trói buộc mình trong vòng sinh tử.”
✨ 3. Buông Hận Thù – Tự Cứu Chính Mình
Học đạo thực chất là học cách xả ngã từng ngày. Thay vì chọn tranh đấu để giữ lấy “phần thắng” cho cái tôi nhỏ hẹp, người trí chọn giữ huệ mạng và sự thanh tịnh. Khi ta dám nhìn sâu vào tập khí oan trái nhiều đời, ta mới thấy rằng việc tha thứ cho người khác thực chất là hành động tự giải thoát cho chính mình.
🪷 XẢ NGÃ – AN NHIÊN 🪷
“Học đạo là học xả ngã từng ngày,
Chọn giữ huệ mạng, buông tâm tranh đấu.
Hạnh lành không phải để người khác thương,
Mà là sáng lòng mình, thanh tịnh tự thân.”
Mô Phật! Nguyện chúc quý vị đủ dũng lực để buông bỏ cái tôi nhỏ hẹp, để tâm sạch trong, an lạc liền nảy mầm trong từng phút giây hiện tại.
— Chùa Phước Quang —
🌿 BUÔNG XẢ TỰ NGÃ – HÓA GIẢI OÁN THÙ 🌿